Ngày hôm sau là cuối tuần.
Khi trời tờ mờ sáng bên ngoài liền mưa, hạt mưa xuân tí tách tí tách rơi xuống, căn phòng rộng lớn có vẻ yên tĩnh lạ thường...... Nằm giữa chiếc giường màu xanh biển là một người đàn ông dáng người thon dài cao lớn, khi ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh nhíu mày, túm lấy gối lên che mặt——
Tối hôm qua Trú Xuyên bị một con sói trắng làm cho tức giận đến đói bụng, kêu đồ ăn khuya ăn xong lại no căng không ngủ được, liền viết bản thảo đến 3 giờ rưỡi sáng, rạng sáng mới ngáp dài bò lên giường......
Một nhà văn chuyên nghiệp sẽ làm việc và nghỉ ngơi như thế này.
Chết đột ngột? Không sợ.
Dù sao mọi người đều giống như vậy —— nói một cách hoa mỹ thì đêm khuya tĩnh lặng mới có linh cảm, kỳ thật chính là ban ngày cùng những người khác tỉnh táo nên chỉ lo chơi cùng nói chuyện phiếm, chỉ có buổi tối người khác đi ngủ, nhàm chán mà gõ ra những câu chuyện......
Trú Xuyên cùng Giang Dữ Thành chính là đại diện tiêu biểu.
Giang Dữ Thành thường ở ẩn, cho đến buổi chiều mới có khả năng xuất hiện, biên tập của hắn nếu buổi sáng có việc gì gấp trừ khi ở gần mới có thể chạy đến nhà Giang Dữ Thành phá cửa, nếu không cơ bản chỉ có thể thắt cổ..... So ra thì Trú Xuyên tốt hơn rất nhiều, bởi vì anh nuôi một cái tiểu tổ tông làm việc và nghỉ ngơi như người già, 10 giờ tối ngủ và 7 giờ sáng dậy liền phải ăn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-anh-trang/160665/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.