Có lẽ là do lúc đó Trú Xuyên chóp mũi đỏ bừng, độ nâng cằm quá hoàn mỹ, nói một câu "Cho ta rửa chân cũng không xứng" quá mê người.
Sơ Lễ cũng không dám nói nhiều, kẹp chặt đuôi cút đi.
Trú Xuyên đứng ở hành lang nhìn tiểu cô nương vô cùng đáng thương rời đi, chờ đến khi cô đi khuất, mới thu lại tầm mắt, quay sang chế nhạo con chó đang dấu mông bên cửa: "Đi cũng đi rồi, còn nhìn cái gì mà nhìn, tiến vào đây."
Nhị cẩu không tình nguyện mà từ trên cửa sắt nhảy xuống, cùng lúc đó chủ nhân của nó cũng xoay người đi vào trong nhà, đi ngang qua hành lang, người đàn ông liền giơ chân đạp vào chồng giấy phế liệu xiêu xiêu vẹo veoh cho hả giận; đi đến phòng khách, anh thuận tay đem tờ giấy viết số điện thoại cùng QQ của người nào đó vừa viết quăng vào trong thùng rác.
Nhị cẩu đi vào, mũi ngửi đông ngửi tây, rồi nó vói đầu vào trong thùng rác, sau đó quyết đoán nhấc chân vồ lên thùng rác ——
Trú Xuyên: "......"
Cùng cặp mắt chó của Nhị cẩu trầm mặc đối diện ba giây.
Một giây sau người đàn ông biến sắc, hung dữ nhéo lỗ tai Nhị cẩu: "Một cái bánh bao liền làm chó săn như ngươi cũng không biết đường về đúng không? Lão tử một tháng cống hiến cho ngươi tiền mua được một tấn bánh bao!"
Nhị cẩu đem đầu mình từ trong tay của người đàn ông rút ra, lắc đầu, móng vuốt bẹp một cái đạp lên một cái trang giấy —— Trú Xuyên liếc mắt nhìn nó một cái, khom lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-anh-trang/160657/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.