Không biết là ai đang nói chuyện trong văn phòng tạp chí <Nguyệt quang>, nhưng ít nhất giờ này khắc này Sơ Lễ vì tiếng gầm của anh ta mà chấn động đến không nhấc được bước chân... Chết lặng đến nỗi như dưới chân mọc rễ, cô nắm vali đứng ở tại chỗ, giây tiếp theo nghe thấy từ trong văn phòng truyền đến tiếng bước chân, hơi thở như nghẹn lại, cô còn chưa kịp quay người để thoát khỏi hiện trường thì người đàn ông đã nhanh như gió đi tới cửa.
Hai người mất cảnh giác mà đâm vào nhau.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Lễ là: Người này cao như vậy, không phải cao một mét chín chứ?
Cô tuy không thể coi là cao, nhưng người này lại so với cô cao hơn một mảng lớn - anh ta khoảng hai mươi sáu hay bảy mươi bảy tuổi, mũi và môi mỏng, lông mày như kiếm, bộ dáng mười phần anh tuấn. Chỉ có đôi mắt màu nâu nhạt một giây lửa giận rồi ngay lập tức như băng sương, phảng phất xa cách con người cả ngàn dặm...anh ta mặc một chiếc áo len màu đen, quần jean, giày Martin, trong tay cầm chiếc áo khoác lông vũ màu đen chưa kịp khoác vào.
Lúc bước ra cửa, không ngờ lại gặp Sơ Lễ, anh sững sờ.
... Không ngờ có một người đứng ngoài hành lang.
Nhưng sự bàng hoàng đó nhanh chóng biến mất, quét mắt qua hành lý phía sau Sơ Lễ cùng đầu tóc quần áo có chút hỗn độn do khi nãy phải vội vàng chạy đến phỏng vấn, cũng không biết anh định vị danh tính của Sơ Lễ trong tâm trí như thế nào-- Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-anh-trang/160652/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.