“ Em có muốn đi nhờ xe không nào!”
Vừa nghe thấy thanh âm lỗ mãng phảng phất chút tà khí này, lòng Trữ Dư Tịch bỗng căng thẳng. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên!
“ Anh thái tử …. Chào buổi sáng.” Trữ Dư Tịch bắt gặp ánh mặt trời, cười có chút miễn cưỡng.
Thái tử mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở rộng, nhàn nhã dựa vàomui chiếc Bugatti, đẩy gọng kính mát màu trắng trên sống mũi lên, taykhoác lên trên tay lái, nhìn Trữ Dư Tịch đứng ven đường qua tròng kínhmát. Sau đó vỗ vỗ ghế phụ lái.
“ Lên đi, không phải là chờ anh ôm em lên chứ?”
Trữ Dư Tịch bị ánh mắt mơ hồ của hắn nhìn chăm chú có chút luống cuống,không biết tay đặt ở đâu, nghe hắn nói như vậy liền ngoan ngoãn lên xe.
….
Trên đường đi không khí giữa hai người cực kỳ an tĩnh. Trữ Dư Tịch liếc trộm vẻ mặt của hắn qua kính chiếu hậu. Lại phát hiện khoé miệng của hắnnhếch lên, một tay tựa vào cửa sổ xe vô tình xoa xoa cằm, hình như đangsuy nghĩ chuyện gì đó.
Nàng nhìn hắn, chợt nhớ đến chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua, nhớ đến đôi môi của hắn, mềm mại, lành lạnh ….
Tim đập thình thịch. Nàng càng nghĩ càng …. Hưng phấn. Đây là lần đầu tiênbọn họ có cử chỉ thân mật vượt quá giới hạn ôm ấp. Mặc dù Hoàng PhủTriệt chỉ là vô tình gây ra, mặc dù cả hai đều không xem trọng việc này.
Nàng vờ như ngắm cảnh quay đầu đi, tay chống cằm, len lén mỉm cười.
Nàng không biết, hiện tại thái tử đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/180121/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.