Lúc này London chợt có chút ấm áp giữa mùa đông, người đàn ông mặc một cái áo khoác nửa người đi bộ trên đường đêm, tuấn tú lưu loát, gương mặt lành lạnh. Từng giọt mưa nhỏ tí tách tà tà rơi trên người anh. Ở đây cũng đã mấy tháng, ngoại trừ công việc, anh hiếm khi về nước. Trước kia công việc bận rộn là do Thái tử quá lười nhác, rất nhiều chuyện đều do anh đảm đương. Mà bây giờ anh đã biến thành người cuồng việc. Hoàng Phủ Dận đã mở rộng địa bàn châu Âu vô cùng lớn, mấy năm trước đã trải sẵn đường cho anh, tuy rằng lượng công việc không phải là nhỏ nhưng cũng không phải quá bận tâm. Anh lại hiếm khi để bản thân rảnh rỗi, có rất nhiều chuyện đều muốn tự mình giải quyết. Đôi khi đau đầu mệt mỏi, sẽ uống một tách cafe đen, uống đến mức muốn ói. Sử dụng công việc làm tê liệt chính mình, quả thật không hề giống tác phong Hoàng Phủ Triệt. Ngoại trừ cách này anh không thể nghĩ ra biện pháp khác. Cuối phố là quán rượu, anh nghiêng mình đi vào, rất nhanh xác định được mục tiêu, nơi đó có một người đàn ông chờ đợi sắp không còn kiên nhẫn, thấy anh tới hướng bả vai anh đánh một quyền. Hoàng Phủ Triệt không tránh né, buồn bực vì bị một quyền, cũng không giận, mỉm cuờ ngồi xuống. “Chờ rất lâu rồi hả?” “Cậu không đến tôi sẽ tìm đến công ty cậu!” Nguyễn Diệc Hàn vẫn bộ dạng vô lại, anh tới đây làm việc, thuận tiện hẹn Hoàng Phủ Triệt uống rượu. Trong bọn họ Hoàng Phủ Triệt đi xa nhất, ít có cơ hội gặp mặt, thường xuyên chửi nhau không có nghĩa không có tình cảm anh em. Nguyễn Diệc Hàn tưởng rằng anh ta bị đả kích lớn, trốn tránh chữa thương, nhưng căn bản không giống như trong tưởng tượng tiều tùy không phấn chấn, đúng là gầy thì có hơi gầy, nhưng càng lộ vẻ khôi ngô cao lớn. Khều nhẹ cằm Hoàng Phủ Triệt, nét mặt tùy tiện nói. “Nhị thiếu của chúng ta vẫn sức quyến rũ vô hạn như vậy, lực sát thương cực cao nha, nói, ở đây làm hại bao nhiêu thiếu nữ rồi?” Hoàng Phủ Triệt chỉ cười không nói, tùy anh nhạo báng. Hai người ra khỏi quán rượu đêm cũng đã khuya, Hoàng Phủ Triệt bảo lái xe đưa anh về khách sạn, Nguyễn Diệc Hàn trước khi xuống xe, có một chuyện nhịn không được mượn rượu, mở miệng hỏi “Cậu và Nhan Loan Loan cứ vậy mà kết thúc?” Hoàng Phủ Triệt buông lỏng như không hề gì. “Nếu không thì như thế nào?” “Cậu hận cô ấy?” Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt cười một tiếng. “Là cô ấy hận tôi.” Lúc trước anh không điều tra được mấy chuyện kia, thì ra tất cả đều bọ Hoàng Phủ Dận phong tỏa, không trách được. Anh biết sau lưng cô có người. Một người phụ nữ không gia thế không bối cảnh lái xe sang ở khu nhà cao cấp, tất nhiên phải có một người đàn ông cường đại chống đỡ. Anh vốn dĩ mang tâm tình xem trò vui để bắt đầu trò chơi, kết quả mình mới là trò chơi của người khác. Anh hoàn toàn không để vào mắt những công tử nhà cao chức trọng, anh đối với phụ nữ, tựa như lời nói của Nguyễn Diệc Hàn “Lực sát thương cực cao”, còn chưa có người phụ nữ nào mà anh không xử lý được. Anh chắc chắn xác định Nhan Loan Loan yêu mình, thế này là đủ rồi. Mà sự thật lại chứng minh, anh đã tự phụ quá mức rồi, anh hiểu được đối với phần lớn phụ nữ mà nói tình yêu là sự nghiệp cả đời của họ, có thể vì nó mà từ bỏ tất cả, thậm chí tôn nghiêm. Mà lời nói của Nhan Loan Loan như hung hăng tát anh một bạt tai. Tình yêu là cái gì, coi như cô yêu anh thì thế nào, cô vẫn có thể tiêu sái xoay người. Giống như cô từng nói, cô yêu anh, cũng chỉ bởi vì anh là Hoàng Phủ Triệt, là con trai của người đàn ông đó. Cô yêu anh, cũng chỉ là diễn quá nhập tâm, cũng chỉ là mồi câu ném ra để quyến rũ anh động lòng mà thôi. Lấy thân thể mình tình yêu của mình ra làm mồi dụ, dẫn dắt anh mắc câu, chờ anh động lòng, động tình, sẽ bóc trần sự thật đẫm máu, nhìn anh trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, để anh phải khổ sở thậm chí vô lực phản kháng. Cô làm sao lại có thể vừa yêu anh vừa tổn thương anh, còn dứt khoát nói mình không hối hận. Phụ nữ xem là tín ngưỡng cả đời, cô thì lại không quan tâm. Cô không quan tâm, cũng không để ý anh. Vốn dĩ đa tình cuối cũng sẽ bị vô tình tổn thương, bây giờ cô đã dạy anh, động tình tổn thương người khác hơn cả vô tình. …… Nguyễn Diệc Hàn nhìn anh lâm vào dòng cảm xúc nào đó, chỉ ném một câu rồi xuống xe. “Các người đều là vịt chết còn cứng mỏ, xứng đáng bị giày vò! Sức mạnh lúc cậu đánh tôi đi đâu hết rồi?” …… Loan Loan, có phải nên chúc mừng em hay không, thì ra người đàn ông này yêu cũng không ít hơn em……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]