Thái tử là người luôn nói được làm được, về sau anh thật sự không đi tìm Hạ Tử Dụ nữa.
Hạ Tử Dụ cũng là người phụ nữ kiêu ngạo, cũng không dây dưa nhiều với anh. Đàn ông đã nói rõ ràng như thế, một chút ẩn ý cũng không có, cô còn có thể làm như thế nào đây.
Cô hỏi anh, đứa bé thì sao?
Thế nhưng anh chỉ cho cô một câu nói: tùy cô, cô muốn sinh thì sinh cũng được.
Tám năm, cô đi theo anh tám năm, cuối cùng kết cục lại như thế này.
Cô cho rằng anh vô tâm, thì ra là tâm của anh chỉ dành cho Trữ Dư Tịch, cô cho rằng mình nhất định cũng có vị trí trong lòng anh chỉ là một góc nho nhỏ, thì ra cô và những người phụ nữ khác đều như nhau, có thể tùy tiện vứt bỏ.
Vuốt bụng, nén nước mắt, không để cho rơi xuống.
Cục cưng, ba con không quan tâm chúng ta rồi.
Anh không yêu cô, ngay cả ở lại bên cạnh anh cũng chỉ là mơ mộng hão huyền. Anh không yêu cô, ngay cả máu mủ cũng không để ý. Còn có ai lòng dạ độc ác hơn người đàn ông này?
Ba cô biết cô mang thai đã nổi trận lôi đình, một chút thân tình cuối cùng cũng đứt, vô cùng đau đớn: “Ta Hạ Vân Triết chuyện hối hận nhất trên đời chính là vì bảo vệ ngươi, mà mất đi mẹ ngươi!”
Cô lung la lung lay bước ra khỏi quán bar, chân không vững liên tiếp ngã nhào, đầu gối và khủy tay đều bị trầy xướt.
Đau càng tốt, đau để cho cô có lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542371/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.