Máy bay cất cánh.
Cô khép mi mắt, không nhìn, không nghe, không suy tư.
Cằm bị người khác nắm lấy, đặt xuống nụ hôn. Mang theo hơi thở khẽ đè nén, hơi thở ấm nóng thổi lất phất trên mặt cô, trên cổ cô.
Cô không có run rẩy, sợ hãi như trước đây.
“Mở mắt ra, nhìn tôi.” Thi Dạ Triều khàn giọng, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.
Cô mở mắt, nhìn anh ta.
Mắt Thi Dạ Triều nhìn vào, trong mắt có chút rung động, hơi cong khóe môi.
Rất tốt.
Không có không cam lòng, không có chán ghét, không có sợ hãi.
Không có hận, càng không có yêu.
…… Không có cái gì cả.
Rất tốt.
Người đàn ông kia đã làm cô tổn thương sâu sắc rồi.
Rất tốt.
Cô cuối cùng đã chết tâm rồi.
Tiểu Tịch, em là của tôi.
……
Ánh mắt của anh ta thật đẹp, hơn nữa lúc nhìn gần, làm cho người ta nhìn thấy con ngươi màu hổ phách.
Từ trong mắt anh ta thấy chính mình không hi vọng không tìm kiếm, chính mình hai bàn tay trắng.
Tâm niệm của mình đã hóa thành tro.
Máy bay vẫn không ngừng lên cao, từng đám mây lúc ẩn lúc hiện như đang ở bên tay. Cả thành phố đều đang ở dưới chân cô, tất cả đều đang nhạt dần trong tầm mắt cô.
Cô vươn tay, co lại mười ngón tay, mở ra, trong lòng bàn tay chỉ là một mảnh hư vô.
Cô đi, không để lại một câu từ biệt.
Chỉ vì, cô không có ai, cũng không có nơi để từ biệt.
……
Anh không biết em vì sao quyết tâm tàn nhẫn.
Anh hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542368/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.