Ngoài cửa không có một bóng người nào, tâm trạng của thái tử trong lúc đó cũng trầm xuống.
Ngẫm lại, làm sao cô vẫn có thể ngốc nghếc ngồi đợi hắn ở cửa mãi như thế được. Lúc vừa rồi ngồi trên giường ngẫm nghĩ, thân thể mềm mại của cô vừa rồi còn dựa ở lưng hắn, trong giọng nói còn khàn khàn nức nở yếu đuối, trong lòng hắn lại dấy lên đau đớn một hồi.
Có thể hắn không biết rằng phụ nữ vốn luôn ngốc nghếch như thế. Ngồi ở giữa cầu thang, cô nghe thấy tiếng hắn mở cửa rồi lại đóng cửa, thấy ánh sáng điện cảm ứng nơi hành lang vừa bật lên lại bị tắt đi.
Khóe miệng cô nở một nụ cười thảnh nhiên.
Anh thái tử, căn bản anh cũng thích em, quan tâm em có phải hay không?
Kết quả cô thật sự không rời đi thu được thật sự là không tồi, không khác biệt một màn nay cho lắm.
…
Anh yêu hoặc là không thích em.
Yêu là ở chỗ này.
Không tăng không giảm.
Anh thái tử, anh để ý hoặc là không cần.
Em cũng ở nơi đó.
Yêu anh…. Tình yêu không tăng cũng không giảm.
…
Nếu như thật sự yêu, cái gì mà tính khí cũng không bằng một hành động nhỏ nhặt này.
Tình yêu khiến cho con người ta trở thành tiện nhân (hèn mọn),cam tâm tình nguyện đem chính bản thân mình trở thành kẻ hèn mọn, mà lại vẫn có thể quật cường đứng thẳng lưng mà ngẩng cao đầu, chẳng qua là chỉ mong muốn đối phương cho một câu trả lời thật lòng mà thôi.
Mặc dù sau cùng cũng thua trong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542362/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.