Tay của người đàn ôngấy thi thoảng nhẹ nhàng, thi thoảng lại nặng nề, thân thể tráng kiện đèlên cô, bàn tay vòng qua sau tấm lưng bóng loang của cô, vuốt ve từngtấc da, cố ý lượn lờ quanh ở móc áo ngực. Hơi rượu, cồn quấy phá trongcơ thể, cô hỗn loạn, lại càng thêm nhạy cảm.
Cô có thể nghe thấy tiếng, là tiếng anh thở hổn hển, còn cả nhịp tim mình.
Tay cô lại len lén nắm lấy ga giường, ai nói cô không khẩn trương, không sợ chứ.
Bộ ngực đã thoát khỏi trói buộc, cô chau mày, quay mặt đi.
Nguyễn Diệc Hàn theo cô nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể hôn lên khoé miệng mímchặt của cô. Đặt nụ hôn xuống, tay anh thận trọng chạm vào thứ mềm mạicủa cô, dường như đang thử dò xét xem sự tồn tại của cô có phải là ảogiác của mình không.
Mà xúc cảm non mềm dưới lòng bàn tay, cho anh biết đáp án.
Quần áo trên người ngày càng ít đi. Nhan Loan Loan nghiêng đầu, đồng hồ trên đầu tủ, từng giây từng phút trôi qua trước mắt cô.
Nguyễn Diệc Hàn chậm rãi cởi quần lót của cô ra. Anh tách hai chân cô ra….
“Tiểu Nguyễn …..” Cô chợt bắt lấy cổ tay anh, còn chần chừ mở miệng. Tốc độtrở tay của Nguyễn Diệc Hàn cực nhanh, đã đặt tay cô ở bên đầu.
“Anh nói rồi, một khi bắt đầu sẽ không dừng lại, cho dù em muốn nói, cũng đã muộn rồi.” Làn môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn phủ lên cổ cô.
“Anh cố ý chạm vật cứng rắn dưới bụng vào chân cô. “Đã muộn rồi, Loan Loan.”
Thật sự đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542314/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.