Đã rất lâu không đượcthưởng thức mùi vị của nàng, Thi Dạ Triều nhất thời khó mà kiềm chế được bản thân. Giữa mũi và môi đều là hương vị mà hắn mộng tưởng, hơi thởcũng là loại xa xỉ. Có trời mới biết hắn đã sớm muốn hôn nàng như vậy,ôm lấy nàng. Nhiều ngày như vậy chỉ sợ hù doạ nàng, hắn như 1 tên ranhcon , từ tặng hoa tặng quà mời nàng ăn cơm, xem phim rạp … Hắn thử dùngcách yêu một cô gái, theo đuổi của người thường. Hắn cố gắng ngó lơ vẻkhinh thường, lạnh lẽo trong mắt nàng, càng bỏ qua vẻ ác ngại hiện rõ.
Nàng là người con gái duy nhất hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cũng là người con gái hắn hận nhất cõi đời này.
Hắn vốn dĩ không muốn tổn thương nàng, tình yêu làm người ta mất đi tỉnhtáo, lý trí. Thế giới hàng ngày này đã dạy cho hắn biết, , chỉ có cựcđoan,chỉ có cường thủ hào đoạt (mạnh mẽ chiếm lấy),mới có thể đoạt được thứ mình muốn.
Hắn không phủ nhận bản thân trước đó máu lạnh thế nào, mà lần đầu tiên nàng cho hắn biết, con người cũng cần có tình cảm.
Trữ Dư Tịch không thoát nổi khỏi sức lực của hắn, nhớ lại chuyện kia, nhanh chóng thay đổi tâm trí, đột nhiên lấy đầu gối đá vào giữa hai chân hắn.
Thi Dạ Triều bị đau, vòng tay buông lỏng, để nàng chạy thoát. Hắn rên lênmột tiếng, chống vào tường, tay che lấy nơi vừa bị tập kích.
Mày nhíu chặt lại, nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn đó, bất đắc dĩ cười khổ.
“Em luôn có bản lãnh tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542312/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.