“Phải, tiểu Tịch, tôi đã về rồi.”
…….
Tiểu Tịch, tôi đã về rồi …
Tôi đã về rồi …
Những lời này thật giống như ma chú, không ngừng lẩn quẩn trong đầu nàng.
Nàng cắn chặt răng kiềm chế không kích động tông cửa xông ra ngoài.
Trong mắt Thi Dạ Triều hoàn toàn thấy rõ phản ứng của nàng, đôi con ngươi màu hổ phách loé lên dưới ánh đèn, nụ cười phát ra càng thâm trầm.
“Mấy năm không gặp, tiểu Tịch cũng đã trưởng thành.”
Lông mày thái tử chau lại, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cảm xúc trong bụng khá thâm sâu, đưa tay xoa xoa đầu nàng.
“Đúng vậy, không thể lại xem nha đầu này như đứa bé được.”
Thi Dạ Triều gật đầu tán thành. “ Nhớ khi tôi rời đi, bé con này chỉ thiếuba tháng nữa là tròn mười sáu tuổi … Tôi nhớ không lầm chứ, tiểu Tịch?”
Tên của nàng, được thốt ra từ miệng Thi Dạ Triều, nàng lại cảm giác giốngnhư vô số con rắn kinh khủng bò trên người nàng. Hắn ta cố ý nhắc tớikhi đó, cố ý hỏi nàng như vậy, chính là muốn khiến nàng nhớ lại đoạn kíức không chịu nổi đó sao?
Trữ Dư Tịch không dám nhiều lời, rất sợ thái tử sẽ phát hiện ra tất cả, nhưng nàng càng vờ như bình tĩnh, lạicàng không thể bình tĩnh lại, khoé miệng mỉm cười cũng không thể chịuđược nữa.
Nàng vẫn ngồi trên đùi thái tử, thái tử sớm đã cám thấy nàng có cái gì đó không ổn, cúi đầu xem nàng, tay áo sơ mi cơ hồ bịnàng túm chặt, đôi mắt tối dần. Bề ngoài không biến sắc, xem ra tư thếôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542290/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.