Edit: Spring13
“Cậu có biết sau khi tớ vui vẻ chào hỏi anh ấy thì anh ấy đã nói gì không?” Sầm Niệm hùng hổ uống hớp nước, đặt xuống cái tách sứ trắng một cách nặng nề trên bàn, cô bắt chước giọng điệu của Tiêu Tân Thâm, “Sầm Niệm, em chống gậy làm gì?”
Thư Nam lắng nghe cười không ngừng, bàn tay che miệng chuyển tới bụng, tiếng cười càng lớn hơn, cả người nhoài trên bàn: “Không được rồi Sầm Niệm, buồn cười quá đi! Ha ha ha ha ha!”
Sầm Niệm tức giận nhìn cô: “Cậu cũng cười tớ! Tớ không phải là không biết điều chỉnh cái giá thôi sao? Có tức cười thế không hả?”
Ngày đó sau khi Tiêu Tân Thâm về đến nhà nhìn thấy cây phơi đồ trong tay Sầm Niệm, anh lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng.
Sầm Niệm giải thích: “Em mua để phơi quần áo.”
Tiêu Tân Thâm chẳng nói gì, chỉ là dẫn Sầm Niệm tới ban công, bấm một công tắc trên tường…
Sầm Niệm nhìn thấy giá phơi đồ từ từ hạ xuống: “Wow… cao cấp quá…”
Tiêu Tân Thâm mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài dưới lớp quần tây. Anh đút hai tay trong túi, liếc nhìn Sầm Niệm một cái, tuy rằng anh không nói gì nhưng cô vẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh.
Một con mắt là S, con mắt còn lại là B. (SB nghĩa là ngu quá)
Anh lạnh giọng hỏi: “Em còn gì không biết nữa?”
Sầm Niệm thành thật trả lời: “Máy rửa chén, người máy quét rác…”
Cô bắt đầu giơ ngón tay đếm, lén ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Tân Thâm một cái. Dựa theo tính tình đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc-duong-tho-nai-tra/149226/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.