Hôm nay được nghỉ học thêm. Sướng thế!”
Thứ Năm của tuần đầu tiên trong tháng Mười, vào giờ nghỉ trưa Wakabe nói. “Hình như bắt đầu từ ngày mai!”
Yamashita và tôi im lặng gật đầu.
Sau khi tan học, chúng tôi tập trung tại nhà ông cụ. Hoa cúc cánh bướm nở khắp vườn. Dù thân ngắn, hoa cũng nhỏ, chúng vẫn như những đốm lửa nhỏ đang cháy rực lên giữa đám cỏ dại.
“Nơi này sẽ ra sao nhỉ?” Yamashita nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa chớp. “Nó sẽ thành khu chung cư hay vẫn như thế này?”
Cánh cửa ra vào cũng đã khóa. Wakabe im lặng lao ra sân, đột nhiên nó ngồi sụp xuống, chân run lên bần bật.
Ngày hôm sau, tường nhà sẽ bắt đầu bị phá. Chỉ một tháng không có người ở mà trông ngôi nhà hoang tàn hẳn. Cánh cửa chớp màu xanh, tường màu vàng sáng, tất cả đều đã xỉn màu. Tôi để ý thấy sợi dây thùng phơi đồ giặt đã biến mất. Có lẽ từ ngày tang lễ, nó đã không còn.
Sau đó chúng tôi im lặng ngắt những bông hoa cúc cánh bướm, quay lưng đi khỏi vườn. Đến thềm nhà, Wakabe ngoái lại, nhìn chăm chăm vào phiến đá bị khuyết một góc. Phiến đá mà Yamashita đã đặt đĩa gỏi cá lên ngày nào.
“Đi thôi!” Wakabe vùi mặt vào bó hoa, vội vã bước đi.
“Tao lo lắm!” Yamashita nói. “Biết đâu mình sẽ quên mất ngôi nhà này!”
Tôi cũng vậy. Trong phòng mình, tôi hồi tưởng lại những chuyện về ông cụ. Thế rồi tôi nhận ra hình như càng cố nhớ lại, càng có nhiều chuyện bị rơi rụng, điều đó khiến tôi cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khu-vuon-mua-ha/3798704/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.