Ông cụ không còn tích rác nữa. Buổi sáng, ông nghiêm chỉnh dậy sớm, tự mình mang rác ra cột điện. Gặp ba đứa, ông cụ hồ hởi gọi to còn chúng tôi thì lí nhí chào lại. Sau mỗi buổi học thêm, chúng tôi lại ra chỗ bức tường để ngắm khu vườn nhà ông cụ một lúc. Những cây hoa cúc lớn dần, cao được khoảng mười phân, mọc ra những chiếc lá mảnh. Mặc dù bà cụ ở tiệm hoa đã nói chúng sẽ không cao lắm nhưng chúng tôi vẫn thấy những cây hoa có vẻ lêu đêu yếu ớt sao đó.
“Có thật là chúng sẽ nở không? Có ổn không nhỉ?”
“Chịu thôi!”
Cửa sổ đang mở. Phía bên kia tấm cửa lưới đã được vá lại, trong căn phòng thoáng gió, có lẽ ông cụ đang là quần áo. Ti vi cũng không hay bật nữa.
Sau đó chúng tôi đứa về nhà, đứa thì đến bể bơi ở trường. Wakabe cũng không còn nói “Theo dõi ông cụ đi!” nữa.
Ông cụ đi chợ, nấu nướng, ăn uống nghiêm chỉnh, quét dọn và giặt đồ. Những việc mà chúng tôi có thể làm giúp ông đang hết dần.
* * *
“Tao phải học cẩn thận thôi.” Một hôm, sau khi bơi một mạch, Wakabe ngồi lên thành bể và nói vậy. “Bài kiểm tra gửi về hôm qua điểm kém lắm. Mẹ tao nổi điên lên. Tao bị mẹ trói vào ban công đấy.”
“Thật á?”
Ánh mặt trời dần hun nóng lưng tôi. Bỗng tôi thấy mũi mình cay cay như sắp khóc. Wakabe buồn bã, nhìn trân trối xuống bể bơi. Yamashita bơi sấp, lững lờ trôi qua trước mặt chúng tôi. Nó gần như chìm hẳn xuống nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khu-vuon-mua-ha/3798697/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.