Sáng hôm sau, chúng tôi đi vứt rác. Wakabe cho đến phút cuối vẫn còn kêu ca, nhưng tôi lại cảm thấy giúp ông cụ là hợp lý. Tôi vẫn còn áy náy vì bị ông cụ và Sugita gọi là “đồ nói dối”. Sau khi ba đứa vòng đi vòng lại chừng năm lần từ nhà ông cụ đến chỗ cột điện, thềm nhà ông cụ đã thoáng đãng hẳn.
Buổi chiều, sau khi tan học, chúng tôi đứng nhìn chăm chăm vào tường nhà ông cụ từ phía bên kia đường. “Hôm nay mà lại bị Sugita bắt gặp ở đây thì không hay đâu,” Yamashita nói.
“Thế mày định thế nào? Thôi không làm nữa à?” Wakabe nói bằng giọng u ám.
“Chỉ còn cách đó thôi.”
“Tao không chịu!” Wakabe huỳnh huỵch bước qua đường rồi bám vào bức tường. “Nếu mày muốn bỏ thì cứ việc.”
Yamashita nhìn tôi, vẻ mặt như sắp khóc.
Làm thế nào bây giờ nhỉ? Thực ra Wakabe không phải không hiểu ý Yamashita. Bằng chứng là nó vừa bám vào tường vừa liếc nhìn xung quanh. Nó đúng là đang không an tâm.
“Mình thôi việc này đi. Chẳng hay gì đâu.” Yamashita nói với giọng như van xin Wakabe. Đúng lúc đó, cánh cửa hướng ra hành lang nhà mờ đánh kẹt một cái, ông cụ nói rất to.
“Cỏ mọc nhiều thế này, lắm muỗi, không mở cửa được!”
Chúng tôi bắt đầu nhổ cỏ. Đúng như dự đoán, Sugita và Matsushita có đến, nhưng khi nhìn thấy chúng tôi vừa đập muỗi chan chát vừa im lặng làm việc, chúng tròn mắt nhìn rồi bỏ đi.
Trong vườn nhà ông cụ, cỏ mọc um tùm. Cứ như một nơi không có người ở. Chỉ riêng phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khu-vuon-mua-ha/3798695/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.