Trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Nhi hay lấy tin nhắn của Tú ra đọc. Từng chữ cho Nhi động lực mỗi ngày. Đọc đến thuộc từng tin nhắn, vậy mà chưa bao giờ dám gửi lại một hồi âm. Làm sao mà nỡ dày vò Tú trong thời gian này? Nhi không làm được.
Đến chỗ làm, khách cũng đang ra vào tấp nập. Anh bạn làm chung thấy Nhi đến thì tươi cười chào đón.
“Kính chào quý khách.”
“Anh đến lâu chưa?” Nhi hỏi.
“Cũng khoảng 20 phút. Mau vào thay đồ đi.” Anh Hà giục.
Anh Hà là nhân viên lâu năm của tiệm bánh này. Anh lớn hơn Nhi năm tuổi, là người hướng dẫn cho Nhi những ngày mới vào làm. Chỉ gần hai tháng mà Nhi cảm thấy như đã quen anh Hà từ lâu lắm rồi. Những tuần đầu anh rất nhẫn nại với Nhi, chỉ bảo Nhi rất nhiều thứ. Có những khi thấy cô đơn ở giữa thủ đô này, cũng may có anh Hà khi rảnh lại dắt Nhi đi chỗ này chỗ nọ giới thiệu cho quen. Có nhiều bữa, anh mời Nhi về nhà ăn tối. Những lúc như vậy, Nhi cảm thấy mình dần có thể thích nghi với cuộc sống nơi đây. Anh từng bảo với Nhi, “Tối cứ đến nhà anh ăn cơm đừng ngại, bạn trai anh nấu ăn ngon nhất đất Hà Thành đấy.”
Ừ thì anh đã có bạn trai. Bạn trai anh là anh Ngọc, chủ tiệm bánh này.
Ngày đầu tiên vào làm, Nhi đã được nghe anh Hà kể về quan hệ của hai người. Nhi hơi bất ngờ về việc hai anh rất thoải mái công khai, không ngại những người khác nói gì. “Trong cuộc đời này đâu phải dễ để tìm được nửa kia của mình đâu em. Anh chẳng muốn bỏ lỡ để rồi sau này sẽ hối hận. Nếu mỗi ngày còn có thể mở mắt dậy nhìn thấy người mình yêu, thì hãy yêu hết mình.” Anh Hà đã từng nói với Nhi như thế.
Câu nói này, cùng với những lời của Tú, ám ảnh Nhi đến tận sâu trong giấc ngủ.
Nhi thay đồng phục rồi ra ngoài giúp anh Hà chào đón khách hàng. “Xin chào quý khách.” Nhi cúi đầu chào một người mẹ vừa bế con trai mình đi vào.
“Tối nay có qua nhà bọn anh ăn cơm không?” Anh Hà hỏi.
Nhi suy nghĩ, tối nay hình như bố có nói sẽ cùng nhau ra ngoài ăn.
“Cũng được ạ. Để tí nữa em gọi về báo với bố mẹ.”
Anh Hà gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi. Nhi biết anh gọi cho ai.
“Anh ơi, tối nay thêm một phần cơm nhé. Yêu anh.”
Nhi cười và cảm thấy hâm mộ tình yêu của hai người.
Tối đó, Nhi đón taxi đến nhà anh Hà như đã hẹn. Anh sống cùng với anh Ngọc ở một căn hộ chung cư. Khi anh Hà vừa mở cửa cho Nhi, Nhi đã nghe mùi cá chiên thơm phức bay khắp nhà. Đột nhiên nó làm Nhi nhớ đến cô Hiền. Cô chiên cá rất ngon.
Anh Ngọc thấy Nhi liền bảo, “Sắp xong rồi nhé em.”
“Em không gấp ạ, anh cứ từ từ.” Nhi vào nhà bếp phụ anh Hà lấy bát đũa dọn ra bàn, rồi phụ anh Ngọc múc canh ra tô. Chiên cá xong, anh Ngọc mở tủ lạnh lấy chai nước mắm đã pha sẵn rót ra bát. “Như mọi hôm, ăn thoải mái đi em.” Anh Hà nói sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi và mọi người đã ngồi vào bàn. Anh Ngọc cẩn thận tách cá ra khỏi xương cho anh Hà. Nhìn cảnh đó Nhi có chút ấm lòng pha với chút ganh tỵ.
“Này, em không phải hâm mộ đâu. Em có Tú của em mà.” Anh Hà nói khi phát hiện Nhi đang nhìn chằm chằm.
Nhi cười trừ rồi cho một đũa cơm vào miệng.
“Sao, dạo này còn nhắn tin cho em nữa không?”
“Không ạ, lần trước là lần cuối cùng.” Nhi nói, nhớ lại tin nhắn cuối cùng mà Tú đã gửi. Đó là hôm sinh nhật của Nhi. Hai anh đã mời Nhi đến nhà và làm một bữa tiệc nhỏ. Lúc đó đang thổi nến thì Nhi nhận được tin nhắn của Tú.
Nếu như ngày hôm nay có thể ở bên em và nói với em rằng Tú vẫn còn yêu em rất nhiều thì hay biết mấy. Hôm nay trong Tú chỉ có hình bóng của em. Chúc em tuổi 19 luôn được nhiều hạnh phúc. Nếu có thể, một ngày nào đó em sẽ quay về chứ? Nhớ em nhiều lắm. Sinh nhật vui vẻ.
Đọc xong tin nhắn đó Nhi đã khóc rất nhiều. Ngày sinh nhật chất chứa nhiều nỗi buồn.
“Anh thật không hiểu em, còn yêu nhưng sao quá cứng đầu.” Anh Hà nói.
“Bây giờ em chỉ mong mẹ mau khoẻ lại thôi. Những việc khác em không muốn nghĩ đến nhiều.”
“Biết là em hiếu thảo, nhưng cũng phải nghĩ đến mình một chút.” Anh Ngọc lên tiếng. “Nghĩ đến mình, và nghĩ đến người ta nữa. Tuy anh không biết Tú như thế nào, nhưng qua những câu chuyện của em kể lại, thì anh thấy em ấy thật lòng với em.”
Anh Hà gật đầu đồng ý. “Nếu còn thương người ta, thì phải quyết định nhanh lên em. Đừng để sau này phải hối hận. Dù sao vào ngày mai, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Sau bữa cơm hôm đó, Nhi lại có thêm nhiều đêm trằn trọc để suy nghĩ về quyết định của mình.
***
Hôm nay là ngày thứ ba ở Hà Nội của Tú.
Tú dành hết cả ngày đầu tiên đi dạo vòng quanh trung tâm thành phố. Muốn thư giãn nhưng cặp mắt lúc nào cũng nhìn quanh qua lại tìm một người. Đi cả ngày nhưng không có kết quả. Đúng là nói thì dễ, nhưng giữa thủ đô tấp nập, không chút dấu vết của Nhi thì biết đâu mà tìm?
Ngày thứ hai Tú tìm đến trường. Bây giờ là mùa hè nên ít sinh viên ra vào. Hỏi vài bạn thì không ai quen biết Nhi. Vào văn phòng của trường xin hỏi về hồ sơ của Nhi thì trường bảo đây là bảo mật của học sinh, nhà trường không thể tiết lộ. Đành chịu, Tú rời trường. Tú nghĩ còn ba ngày nữa, Tú vẫn còn thời gian.
Hôm nay ngày thứ ba, sáng sớm đã đón một cơn mưa phùn. Tú quyết định ra bờ hồ tìm xích lô để được chở đi tham quan một vòng Hà Nội. Biết được đây là lần đầu tiên Tú ra ngoài này, bác đạp xích lô rất tận tình hướng dẫn. Vừa đạp, bác vừa giới thiệu với Tú về từng địa điểm đi qua. Cứ ở mỗi nơi, Tú không ngừng suy nghĩ Nhi có thể đã đặt chân đến đó. Nhiều khi tưởng xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt. Đạp xe ngang một nhà thờ, bác liền hỏi Tú có muốn xuống chụp ảnh hay không, vì đây là nơi được rất nhiều khách du lịch thích đến để chụp ảnh. Tú nhìn lên nhà thờ đó, và thấy thì ra đó là nhà thờ Lớn. Tú thấy đúng là có nhiều khách du lịch đang đứng lại chụp hình, nhưng Tú thì không có nhu cầu đó. Đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, Tú thấy cũng đã quá giờ trưa. Nghĩ rằng chắc bác cũng đã đói, Tú ngỏ ý mời bác cùng Tú đi ăn. Từ chối Tú mấy lần, nhưng thấy Tú cũng có lòng nên bác cuối cùng cũng đồng ý.
Cả ngày hôm đó cũng không có tiến triển gì, ngoài việc Tú đã làm quen được một người bạn mới.
Ngày thứ tư trời đổ mưa tầm tã. Ngồi trong phòng khách sạn gần hết cả buổi sáng để chờ mưa bớt đi nhưng mưa vẫn rơi hoài không thôi. Cuối cùng Tú quyết định cũng phải đi ra ngoài, không thể để lãng phí một ngày như vậy được.
Tú đi taxi ra đến Hàm Cá Mập và chọn một quán cà phê đủ cao để có thể ngồi ngắm thành phố. Tuy là trời mưa lớn, nhưng xung quanh Tú vẫn có khá nhiều các bạn trẻ hẹn hò nhau ở đây. Tú gọi một ly cà phê trứng nóng thể thưởng thức trong ngày mưa hôm nay. Nó quả là ngon như lời đồn. Nhi đã từng nói với Tú rằng nếu đi Hà Nội, thì đây là một trong những món Nhi muốn thử. Không biết Nhi đã có dịp để thử chưa?
Tú ngồi ngẫm nghĩ lại những ngày vừa qua tại Hà Nội. Tuy là không tìm được Nhi, nhưng Tú cảm thấy được gần Nhi hơn rất nhiều vì Nhi chỉ ở quanh đây. Biết được sẽ có thể gặp lại Nhi vào bất cứ lúc nào đã cho Tú rất nhiều động lực. Ngồi vừa nhấm nháp ly cà phê, vừa mơ tưởng về cảnh tượng được gặp lại Nhi. Tú sẽ chạy tới ôm Nhi thật chặt vào lòng và sẽ không buông. Nghĩ đến đó, Tú mỉm cười một mình.
Mưa rơi xuống thủ đô suốt cả ngày hôm đó. Đến khi Tú về khách sạn nghỉ, lên giường ngủ mà mưa vẫn còn rơi.
Ngày cuối cùng, khi Tú mở mắt tỉnh dậy thì trời đã có nắng. Mưa cũng đã chịu ngừng, cho Tú cơ hội cuối cùng. Tú sắp xếp quần áo vào trong hành lý gọn gàng rồi xuống trả phòng. Thời gian đã bắt đầu chạy đua với Tú.
Trong lúc trả phòng, Tú hỏi thăm chị tiếp tân về những nơi mà giới trẻ ở đây hay thích đến chơi. Tú nghĩ chắc là Nhi cũng sẽ lui đến những chỗ đó.
“Để chị nghĩ xem,“ chị tiếp tân nói, ngẫm nghĩ. “Hay là em ra khu nhà thờ Lớn đấy. Ở đó có bán nhiều đồ ăn vặt, nhiều quán vỉa hè. Học sinh, sinh viên thường thích ra những chỗ đấy.”
Tú rối rít cảm ơn chị tiếp tân rồi kéo hành lý ra ngoài bắt xe. Hành trình vẫn chưa thể dừng. Đến 4 giờ chiều Tú mới phải lên đường ra sân bay.
Đến được nhà thờ Lớn, Tú đi dạo vòng quanh, vừa đi vừa kéo chiếc vali của mình. Tú đi ngang qua vài quán vỉa hè, ngó vào không thấy người cần tìm. Tú đi tiếp. Tú đi vào vài quán cà phê, đưa hình của Nhi trên điện thoại ra hỏi thăm, nhưng không có ai biết Nhi là ai. Tú lại nhà thờ hỏi mấy đứa nhỏ đang chơi bóng ở ngoài, mấy nhóc cũng không biết tin tức gì. Thật sự muốn tìm một người không phải dễ. Muốn tìm một người mà không có chút tin tức gì thì lại càng không dễ. Thấy hơi đói bụng, Tú bước vào tiệm bánh ở bên kia đường mua vài cái bánh ăn cho đỡ đói. Cẩn thận, Tú đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy ai quen. Chọn được 2 cái bánh bông lan chà bông, Tú đến tính tiền rồi bước trở ra. Thấy cái vali hơi to kéo đi lại không tiện, Tú quyết định lại ngồi ở một quán nước gần đó, kêu ly trà chanh uống cho đỡ khát.
Vừa ngồi xuống thì điện thoại mẹ gọi đến.
“Dạ con nghe.” Tú bắt máy.
“Chuẩn bị đồ đạc cẩn thận về chưa con?” Mẹ hỏi thăm.
“Con chuẩn bị rồi.”
“Mấy giờ con ra sân bay?”
“Dạ khoảng 4 giờ.”
“Ừ, con coi chừng trễ nha. Tầm đó mẹ gọi nhắc thêm lần nữa.”
Tú bỗng thấy bóng dáng ai đó quen quen.
“Trước khi ra sân bay nhớ ăn gì đó cho no bụng để đói.”
Cô gái đang bịt khẩu trang, đi cạnh một bạn trai. Hai người có vẻ làm cho tiệm bánh lúc nãy vì Tú nhận ra được bộ đồ đồng phục. Tóc cô cái đã cắt ngắn lên đến vai nhưng Tú vẫn có thể nhận ra được.
Có phải là Nhi đấy không?
“Tú...?” Mẹ gọi Tú bên đầu dây bên kia.
“Mẹ à, con có việc.” Tú nói, mắt vẫn dõi theo Nhi. “Con cúp máy nha, tối về gặp mẹ.”
Tú tắt điện thoại bỏ vào túi áo khoác jeans. Tú chưa dám manh động làm gì, vẫn ngồi ở đó quan sát xem có chắc chắn phải là Nhi hay không.
Cô gái và bạn trai đó đi vào trong tiệm bánh, một lúc sau thì cả hai trở ra ngoài cổng, đứng chào khách hàng. Cô gái đã bỏ khẩu trang ra.
Và đúng là Nhi rồi.
Lúc này Tú lẳng lặng lau giọt nước mắt bất giác chảy ra. Sau bao nhiêu tháng trời, cuối cùng cũng được gặp lại. Nhi trông ốm hơn trước, nhưng Nhi vẫn là Nhi. Tú muốn chạy ngay đến ôm Nhi vào lòng như giấc mơ đã ấp ủ từ mấy tháng qua. Tú muốn đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của Nhi. Tú muốn hôn Nhi thật sâu cho đến khi cả hai phải dừng để lấy hơi. Tú muốn làm rất nhiều điều.
Nhưng mà, mọi ước mơ ngay phút giây ấy đã tan biến khi Tú thấy người con trai đó kéo Nhi lại rồi cõng Nhi trên lưng xoay tròn. Nhi cười rất tươi, cười lên tiếng, cả Tú ngồi ở quán bên kia đường vẫn có thể nghe thấy. Xoay vài vòng, thấy khách đến thì anh ta bỏ Nhi xuống. Cả hai cười giỡn chào đón khách.
Tú ngồi đó, âm thầm dõi theo Nhi đến tận khi mẹ gọi cuộc điện thoại nhắc nhở Tú đã đến giờ ra sân bay. Vừa bối rối vừa buồn bã, Tú lên chiếc taxi đậu gần đó và xuất phát ra sân bay Nội Bài. Khi xe lăn bánh, Tú ngoái đầu nhìn Nhi một lần nữa, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả. Mở ba lô lấy quyển nhật ký ra, Tú bắt đầu viết.
Ngày 30 tháng 6
Hôm nay chạy đua với thời gian. Tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể gặp lại, nhưng tình cờ em lại bước vào đời Tú một lần nữa. Nhìn thấy em mà bao nhung nhớ trong lòng đổ thành lệ.
Em vẫn như ngày nào, có điều hơi ốm. Em phải ăn đầy đủ để giữ gìn sức khoẻ đó. Hôm nay đã lâu lắm mới được thấy em cười. Em biết không, nụ cười của em có thể làm một ngày của Tú vui hơn rất nhiều.
Nhưng tiếc là nụ cười ấy không dành cho Tú nữa.
Tú gấp quyển nhật ký lại. Trời bên ngoài bắt đầu tối sầm chuyển gió đổ mưa. Cơn mưa đột ngột ào tới làm mọi người đi đường phải dừng xe mặc áo mưa vào. Bác tài xế taxi mở đài radio, một bài hát ngân lên như nói tựa lòng Tú.
“Cất tiếng hát nghe sao lòng nhẹ cơn sầu,
Dẫu có chút vương, chút ân tình chôn giấu.
Đếm những nhớ thương thầm lặng trên tay,
Nghe sao buốt thêm, ướt đôi vai này....”*
-Hết chap. 30-
*Bài hát Chưa Bao Giờ trình bày bởi Trung Quân Idol
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]