Cầm tờ giấy khai sinh thứ hai lên mà không tin vào mắt mình. Trên tờ giấy đó có tên của bố, có tên của mẹ, và tên của một bé trai.
Bé trai tên Quân, sinh sau Nhi hai năm. Nơi sinh là Hà Nội. Nếu nhìn theo giấy tờ, thì người này chính là...em trai của Nhi.
Mình có em trai sao? Nhi tự hỏi. Tại sao Nhi không hề có một chút ấn tượng gì về đứa em này? Bây giờ đứa em này đang ở đâu? Vì sao lại không sống cùng với mọi người?
Phải chăng nó là đứa bé mà Nhi thường thấy trong những giấc mơ của mình?
Nhi lấy điện thoại từ trong túi ra và chụp hình tờ giấy khai sinh lại. Nhi biết bây giờ chỉ có một người có thể giải đáp thắc mắc cho Nhi, người đó chính là cô Hiền. Sắp xếp giấy tờ gọn gàng và cất lại vào trong tủ, Nhi bước ra khỏi phòng bố mẹ như chưa có việc gì xảy ra.
Lúc đó cô Hiền đã đi chợ về. Trông thấy Nhi bước ra từ phòng bố mẹ, cô khá bất ngờ.
“Con sao vậy? Sắc mặt kém quá.” Cô vừa nói vừa nhặt rau.
“Cô...cô có biết một đứa bé nào tên là Quân không?”
Câu hỏi của Nhi làm cô Hiền đứng im bất động.
“Quân, nhỏ hơn con hai tuổi, cô có ấn tượng không?”
“Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?” Cô Hiền tiếp tục công việc, lảng tránh ánh mắt của Nhi.
“Con tìm được một tờ giấy khai sinh trong phòng bố mẹ. Trên giấy tờ ghi đứa bé đó chính là em của con.” Nhi tiến lại, mở điện thoại đưa hình chụp cho cô Hiền xem. “Cô có biết gì về nó không?”
“Cô không biết. Con chưa ăn gì hết, cô làm đồ ăn sáng con ăn nha.” Cô Hiền mở nước lên rửa tay và vội vã mở tủ lạnh tìm đồ ăn để nấu. “Con muốn ăn trứng hay là...à quên cô có mua bún bò Huế. Đúng rồi, hâm nóng bún bò Huế cho con nha.” Nhi có thể thấy cô Hiền đang rất bối rối. Nhi nắm tay cô khiến cô dừng lại mọi việc, nhưng cô vẫn không đưa mắt nhìn Nhi.
“Có chuyện gì hả cô?” Nhi hỏi, trong lòng đang nóng như lửa đốt. Phản ứng của cô Hiền cho Nhi biết chuyện của đứa bé này không đơn giản như Nhi đã nghĩ.
“Cô cho con biết đi. Có phải cô biết chuyện gì không?”
Đóng tủ lạnh lại, cô Hiền nhìn Nhi một hồi lâu rồi thở một hơi dài. Cô nắm tay Nhi, kéo lại ghế ngồi, như muốn Nhi chuẩn bị tinh thần cho những gì cô sắp nói ra.
Y như những gì Nhi đoán được, cô Hiền xác nhận danh tính của đứa bé ấy.
“Quân là em trai của con.”
Cho dù đã biết được khi nhìn vào tờ giấy khai sinh đó rồi, nhưng nghe chính miệng người khác nói ra thì vẫn không tránh khỏi bị sốc.
“Quân là em trai của con.” Nhi lặp lại câu nói của cô Hiền. “Con có em trai. Vậy bây giờ em đang ở đâu hả cô?” Nhi hớn hở hỏi cô Hiền nhưng không để ý lúc này sắc mặt cô cũng rất kém. Cô lắc đầu, không muốn trả lời Nhi. “Bố mẹ cho em để người khác nuôi hả cô? Hay là em vẫn đang ở Hà Nội với họ hàng? Em có biết đến con không cô?”
Cô Hiền đột nhiên bật khóc sau những câu hỏi của Nhi.
“Em con...” Cô run rẩy nói, “Nó chết rồi.”
Nhi không biết phải đón nhận tin này như thế nào.
Chỉ gần nửa tiếng trước mới biết được mình có đứa em cơ mà?
“Con không hiểu. Cô giải thích cho con nghe, sao lại như vậy.. Vì sao em lại mất rồi?”
Cô Hiền lắc đầu rồi đứng dậy bỏ đi vào phòng, không nói thêm một từ nào khác.
***
Nhi ngồi ngớ người ra cả buổi. Tú gọi điện đến thì chỉ bảo rằng mình ổn và cúp máy. Cô Hiền cũng ở trong phòng không ra ngoài. Con Bin thấy Nhi ngồi sững ra như thế thì cũng lại nằm cạnh Nhi, đôi lúc lấy tay khều khều như muốn Nhi chú ý đến nó. Nhi cũng chiều và gãi đầu nó, nhưng thật ra trong đầu Nhi chỉ có hàng ngàn câu hỏi tại sao?
Bụng đói cồn cào phát ra tiếng khiến Nhi nhìn lên đồng hồ. Ngồi như thế mà mới đây đã hơn 4 giờ chiều. Cả ngày chưa ăn gì, đói bụng nhưng không muốn ăn. Nhi cầm điện thoại nhắn tin cho Tú.
Nhi: Tú đang làm gì đó?
Khoảng gần 1 phút sau mới có tin nhắn trả lời của Tú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]