Chương trước
Chương sau
Tiếng gió cây xì xào, lẫn với tiếng cười trẻ con đưa Nhi đến một khu vui chơi ở công viên. Nhi đưa mắt nhìn quanh, lần tìm một gương mặt quen thuộc nhưng không tìm được ai. Những tiếng nói xung quanh ngày một lớn, khiến Nhi không thể nghe được gì. Đang đứng thẫn thờ, bỗng có một bàn tay nhỏ kéo Nhi đi.

Đó là một đứa bé trai, khoảng 3 tuổi. Nhi không thể thấy được mặt, chỉ thấy được lưng. Đứa bé kéo Nhi đi nhanh đến nỗi Nhi không thể theo kịp. Hai chân vướng vào nhau nên bị vấp té. Nhìn lên thì không còn thấy ai cả. Chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa xảy ra đã có một ai đó đưa tay muốn kéo Nhi đứng dậy.

Nhi nhìn vào bàn tay nhỏ xíu, rồi nhìn vào khuôn mặt đứa nhỏ ấy. Ánh nắng chói lòa làm Nhi không thể nào nhìn rõ. Nhi cố nheo mắt để nhìn, nhưng cũng không được. Đứa nhỏ vẫn đứng im, đợi Nhi nắm lấy tay mình. Nhi biết một điều, đây không phải là đứa nhỏ đầu tiên Nhi gặp hồi nãy. Phân vân một hồi, Nhi nắm lấy tay đứa nhỏ để đứng dậy. Đột nhiên lúc đó Nhi lại thấy mình trở nên nhỏ xíu, nhỏ cỡ đứa bé ấy.

Trời bỗng dưng tối dần. Đứa nhỏ đưa cho Nhi một cây kẹo bông gòn, rồi quay lưng bỏ đi. Nhi chạy theo, sợ bị bỏ lại nơi lạ lẫm này, nhưng càng chạy thì trời càng tối, mà đứa nhỏ càng xa. Nhìn cây kẹo bông gòn đang cầm cũng từ từ tan chảy, Nhi sợ đến phát khóc. Ngồi trong bóng tối nắm chặt cây que, cuộn người lại, cầu mong có ai đó đến giúp.

Rồi Nhi chợt thức giấc.

Lại là một giấc mơ kì lạ.

Nhi hốt hoảng nhìn qua bên trái, Tú vẫn đang ngủ. Sự hiện diện của Tú làm Nhi cảm thấy yên tâm và an toàn hơn. Nhi nép mình vào người Tú ôm chặt.

Tú cử động, có vẻ vừa bị đánh thức. Tay Tú choàng qua Nhi, xoa đầu.

“Mới sáng sớm đã có một con gấu ôm cứng ngắt rồi hả?” Tú nói, mắt nhắm mắt mở.

“Em lại có một giấc mơ lạ.” Nhi thì thầm.

“Như thế nào mà lạ?” Tú thắc mắc.

“Nói lạ cũng không hẳn, vì trước đây em đã từng vài lần nằm mơ giống như vậy. Cũng có một đứa bé, cũng là khu vui chơi, cũng có một người mời em ăn kẹo, rồi cuối cùng ai cũng bỏ em mà đi.”

“Em có quen những người trong mơ không?”

“Em không thấy rõ mặt.”

“Chắc không có gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá. Những giấc mơ vốn dĩ đã lạ rồi mà.”

Nhi nghĩ thấy đúng. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ. Tú ngồi dậy, lấy điện thoại để trên bàn và gọi về cho mẹ. “Dạ. Dạ, một lát con về.”

Nói chuyện với mẹ xong, Tú nói với Nhi, “Tú làm bữa sáng cho em nha. Coi như bù đắp lại ngày hôm qua.”

Nhi cười đồng ý. Dù sao cũng muốn thưởng thức thêm những món Tú làm.

Vệ sinh cá nhân xong, Tú xuống bếp để chuẩn bị bữa sáng trong khi Nhi đi tắm. Xuống dưới nhà thấy không có ai, Tú nhìn đồng hồ thấy còn sớm, chỉ mới hơn 7 giờ. Tú nghĩ cô giúp việc đã đi chợ. Tú lục tủ lạnh tìm được 2 quả trứng và 3 cây xúc xích Đức. Trên kệ có bịch bánh mì sandwich, Tú lấy 2 lát ra đặt lên dĩa. Cho dầu vào chảo, Tú đợi cho chảo nóng rồi cho 2 lát bánh mì đã được khoét tròn phần giữa vào, đập 2 quả trứng vào 2 chỗ trống đó, đợi cho bánh mì chuyển màu nâu vàng rồi lấy ra. Với món xúc xích, Tú chỉ cắt nhỏ ra và cho vào chảo. Hài lòng với thành quả của mình, Tú chia đều ra 2 dĩa và mang ra bàn. Lúc Nhi đi xuống đã thấy Tú ngồi chờ sẵn với đồ ăn sáng. Đi cạnh Nhi là Bạch Tuyết. Xém chút nữa Tú quên đi có sự hiện diện của nó ở đây. Tú định đi lấy thêm phần cho nó, nhưng Nhi cản lại.

“Không cần đâu. Bin ăn rồi. Buổi sáng cô Hiền cho nó ăn sớm rồi.”

“Nó tên Bin hả?” Tú hỏi. “Bữa giờ toàn gọi là Bạch Tuyết.”

Nhi cười lớn. “Bạch Tuyết?”

“Hợp mà phải không? Bin Bạch Tuyết? Gọi là Bin Bạch Tuyết nhé.” Tú cúi xuống vuốt ve con mèo. Nó nhắm mắt ngồi im, có vẻ không phản đối.

“Nghe khá là kiêu sa.”

“Đúng là quá hợp luôn.” Tú nhe răng cười, cả hai ngồi xuống bàn thưởng thức bữa sáng. Nhi có phần thích thú với món bánh mì sandwich nhân trứng của Tú vì nó khá lạ. Tú thú thật rằng món này làm rất dễ ai cũng có thể làm. Nhưng Nhi vẫn cho Tú 10 điểm.

Sau bữa sáng, Tú phụ Nhi dọn dẹp nhà cửa, rồi tạm biệt Nhi và chạy về nhà.

-

Lễ giáng sinh rồi cũng đến. Đường phố Sài Gòn vào ngày lễ lúc nào cũng đông vui và tấp nập. Người ta không đi lễ nhà thờ thì cũng ra đường ngắm nghía cho có không khí. Thường thấy nhất là các gia đình có con nhỏ và các cặp đôi yêu nhau. Lễ mà, giáng sinh mỗi năm chỉ có một lần.

Cô Hiền cũng đã về quê một ngày để đón giáng sinh vì gia đình cô theo đạo. Năm nay thấy Nhi ở nhà một mình, cô đã định không về. Dù sao mẹ Nhi cũng đã có nhờ cô xem chừng. Mất hết vài tiếng Nhi mới có thể thuyết phục được cô. Nhi bảo năm nay Nhi đã có hẹn.

Năm nay Nhi không phải đón giáng sinh một mình nữa. Năm nay gia đình Tú lại có thêm một người.

Tú đã chuẩn bị sẵn một món quà nhỏ cho Nhi. Đó là một chiếc túi thơm, có mùi hương của kẹo bông gòn. Tú có để ý Nhi thích mùi hương này, vì khắp nhà đi đâu cũng ngửi thấy. Tú phải tìm trên mạng mất mấy ngày trời mới có thể tìm ra chỗ bán chiếc túi đặc biệt này. Tú hy vọng khi Nhi mang nó bên mình, mùi hương của nó sẽ làm cho Nhi cảm thấy thoải mái hơn mỗi khi gặp chuyện buồn phiền.

Tối hôm đó, mẹ Tú nấu rất nhiều món. Chính bà cũng vào bếp làm bánh cho mọi người ăn. Anh Tuấn ăn xong vội đi ra ngoài vì đã có hẹn với chị Tâm. Chính mẹ bảo anh nên dẫn chị Tâm đi chơi, chứ ở nhà với mẹ và bà làm gì. Tuy anh không nói, nhưng ở nhà ai cũng biết anh có ý với chị. Cả nhà không ai ép và luôn tạo cho anh Tuấn không gian thoải mái để anh từ từ phát triển với chị Tâm.

Đây là lễ giáng sinh đầu tiên sau 6 năm Tú cảm thấy rất vui. Nhìn mẹ với Nhi cười nói mà trong lòng Tú nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó, Tú sẽ có thể đối diện với mẹ và kể cho mẹ về mối quan hệ của hai người. Mẹ Tú khá tâm lý, nhưng Tú cũng không biết được phản ứng của mẹ sẽ ra sao. Bây giờ mà nói cho mẹ biết thì vẫn còn sớm quá. Thời điểm chưa thích hợp.

Dùng xong bữa tối, Tú hẹn Nhi ra khu vườn. Đợi Nhi ra ngoài trước, Tú liền chạy đến cây Noel và lấy món quà mình đã chuẩn bị sẵn. Gọi con Sam lại, Tú đeo món quà lên cổ Sam rồi dắt ra ngoài gặp Nhi. Nhi đang đứng khoanh tay, ngước đầu nhìn lên trời. Tú nhìn theo hướng của Nhi. Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Đâu đó trên trời lấp lánh vài ngôi sao.

Tú ra hiệu cho Sam chạy đến bên Nhi. Sam ngoan ngoãn nghe lời chạy lại, cứ như nó nghĩ Nhi sẽ có đồ ăn cho nó. Nhi bất ngờ nhìn xuống con Sam đang liếm tay mình.

“Sam! Phải là chạy lại rồi ngồi kế bên cơ mà!” Tú la.

“Hai bạn làm gì bí ẩn thế?” Nhi hỏi.

Tú gãi đầu. Kế hoạch để Tú làm Nhi bất ngờ, che mắt Nhi từ đằng sau đã vỡ.

“Con làm hư hết kế hoạch rồi.” Tú trách Sam.

Nhi cười rồi cúi xuống vuốt đầu nó. “Thôi mà, em nó đâu có cố tình, phải không Sam?” Rồi Nhi hôn lên đầu nó một cái. Nó chợt nhảy lên, hai chân trước để lên vai Nhi. Lúc đó, Nhi mới thấy hộp quà nhỏ Tú đeo trên cổ nó.

“Cái gì đây?” Nhi hỏi.

“Um...Của em đó.” Tú ngại ngùng trả lời.

“Tặng em ư?” Nhi thả Sam xuống và lấy hộp quà ra.

“Mở ra đi, hy vọng em thích nó.”

Con Sam sủa Gâu như tán thành lời nói của Tú.

Chầm chậm, Nhi mở hộp quà ra. Vừa mở đã nghe được một mùi hương nhẹ bay theo làn gió. Nhi cầm cái túi thơm lên ngửi, rồi cười.

“Sao Tú biết em thích mùi hương này?”

“Ở nhà em luôn ngửi thấy mà. Nhất là phòng ngủ và phòng tắm. Tú chỉ mong khi em ra ngoài mang túi thơm này bên mình, mùi hương quen thuộc của nó sẽ làm cho em cảm thấy dễ chịu hơn.”

Nhi ôm chầm lấy Tú, vui đến muốn khóc. “Đây là lần đầu tiên em nhận được một món quà có ý nghĩa như vậy.”

Tú dùng một tay xoa lưng Nhi, còn một tay xoa đầu. “Em vui là được rồi.”

Rồi Tú suy nghĩ đến một điều, một điều mà mấy bữa nay Tú đã muốn hỏi.

“Vậy...mối quan hệ của mình... Chúng ta đã có thể chính thức chưa?”

Nhi không trả lời Tú liền mà im lặng một hồi. Tú như nín thở chờ câu trả lời.

“Tú...” Nhi nói, “Ngay từ ngày đầu em đã xem chúng ta là chính thức rồi.”

Thở phào nhẹ nhõm, Tú ôm chặt Nhi hơn nữa. Đây là một bước tiến lớn. Hai chữ 'chính thức' đã cho Tú một sức mạnh rất lớn. Thúc đẩy Tú phải có trách nhiệm hơn. Nó cũng cho Tú hy vọng. Hy vọng một ngày nào đó có thể nói cho cả thế giới biết rằng hai người đang yêu và được yêu như thế nào. Con Sam cũng nằm xuống cỏ, vẫy đuôi như cũng yên lòng với những gì vừa nghe được.

Tối đó, Tú đi lên phòng ngủ với tâm trạng như đang ở trên mây. Giờ hai người chính thức là người yêu của nhau làm Tú rất đỗi hạnh phúc. Từ trước đến nay Tú đâu hề nghĩ chỉ vài lời nói thôi cũng đủ làm mình vui đến vậy.

Vừa bước vào phòng mình, Tú cảm thấy có gì đó khác lạ. Thường thì căn phòng sẽ rất tối, làm Tú phải bật đèn lên, nhưng hôm nay Tú thấy có ánh sáng màu vàng dịu nhẹ. Nhìn qua nguồn của ánh sáng đó thì thấy một cây đèn nhỏ hình mặt trời được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường. Tú tiến lại gần xem, có một tấm thiệp được đặt dưới chân đèn. Trên thiệp ghi “Gửi Tú” và một trái tim nhỏ bên cạnh. Nhìn nét chữ, Tú đã biết là của Nhi. Tú mở ra đọc.

“Em hy vọng ánh sáng này có thể giúp cho Tú khắc phục nỗi sợ bóng tối của mình. Giáng sinh vui vẻ.

Ps. Em biết hết rồi:)”

Có chút xấu hổ, nhưng Nhi đáng yêu đến mức Tú không thể không mỉm cười. Hôm đó đi ngủ, Tú tắt đèn phòng vì đã có ánh đèn từ “mặt trời” sáng lên trong màn đêm. Lần đầu tiên đi ngủ mà yên tâm đến lạ.

-

Sau lễ giáng sinh, bố mẹ Nhi trở về nhà.

Có vẻ như chuyện công ty diễn ra suôn sẻ, vì tâm trạng của hai người khá thoải mái. Giờ cơm ngày hôm đó, bố mẹ còn kể cho Nhi nghe về Hà Nội, về những người bà con ngoài đó của mình.

Nói ra thì có chút xấu hổ, nhưng Nhi chưa từng được về Hà Nội để thăm, để gặp mặt gia đình ở đó. Nhi được sinh ra tại Hà Nội, nhưng từ nhỏ bố mẹ đã đưa vào Sài Gòn sinh sống đến giờ. Những đợt bố mẹ bay về Hà Nội, Nhi đã nhiều lần nài nỉ xin đi cùng nhưng bố mẹ dứt khoát không cho. Nhi luôn nghe lời và chịu ở nhà, ít khi vặn hỏi lý do. Thế nên Nhi chỉ có thể biết Hà Nội qua phim ảnh và sách báo.

Cũng có nhiều lúc Nhi nghĩ, hay là mình tự xách ba lô lên và cứ đi thôi?

Nhưng rồi nghĩ đến việc đi một mình, đến một thành phố tuy là nơi mình sinh ra nhưng lại không hề quen thuộc, cái cảm giác thật buồn và tủi thân. Nhi lại gạt bỏ ý định đó.

Mặc dù Nhi có sinh ra ở Hà Nội, có nói giọng Bắc, có ăn nhiều đồ ăn Hà Nội đi chăng nữa, thì nơi đó với Nhi vẫn là một nơi xa lạ.

“Khách hàng của bố mẹ ngoài Hà Nội có một cậu con trai,“ Mẹ Nhi lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của Nhi. “Ngày mai cậu con trai đó lần đầu tiên vào đây chơi, con giúp đưa cậu ấy đi tham quan nhé.”

“Sao phải là con?”

“Bố mẹ hứa rồi. Họ là khách hàng thân thiết. Gia đình họ khá giả, cậu con trai vừa đẹp trai vừa học giỏi. Bố mẹ chấm rồi đấy.” Mẹ Nhi hào hứng nói.

“Nhưng...nhưng ngày mai con phải đi học.” Nhi cố gắng tìm lý do để thoát khỏi hoàn cảnh này.

“Con yên tâm, mẹ đã gọi nhà trường. Nghỉ một ngày đâu có sao.”

Nghỉ một ngày đâu có sao. Câu này nếu mà để Nhi nói, chắc chắn bố mẹ sẽ có phản ứng khác.

“Ngày mai khoảng 8 giờ bố mẹ sẽ đưa con ra sân bay đón cậu ấy, rồi hai đứa dẫn nhau đi chơi đi. Không bàn cãi gì nữa nhé.”

Biết không thể nào cãi lại, Nhi đành bất đắc dĩ nhận lời.

Ngày mai phải nói như thế nào với Tú đây?

-Hết chap.16-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.