Anh Choi Woo Young. Cảm ơn vì anh vẫn đang sống.
Đột nhiên em lại nói gì thế này? Chỉ là...
Nhìn bộ dạng đau khổ của Joo Won do tai nạn gần đây của cô Ra Im, em đột nhiên có ý nghĩ như vậy. Thật may là anh vẫn bình yên.
Gọi điện bất kỳ lúc nào, em cũng có thể nghe thấy giọng anh, lúc nhớ có thể gặp, cãi nhau rồi lại làm lành, chúng ta cứ như vậy thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Anh Choi Woo Young.
Anh có thể nói những điều làm em giận, anh có thể làm những việc khiến em ghét. Thậm chí anh thù hận em cũng được.
Nhưng có một điều tuyệt đối anh không được làm
Không bao giờ được chết trước em.
Dù cho cả thế giới này biến mất, anh cũng không được đi trước em.
Cũng đừng đau buồn đến chết. Anh biết không.
Bởi vì em cũng sẽ như thế.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Phòng bệnh của Ra Im. 1 giờ chiều, thứ Hai
Joo Won đang lo lắng gần chết. Cơm cũng không ăn, mệt cũng không ngủ, chỉ chăm chăm ở bên cạnh Ra Im mà thôi. Tôi không biết phải làm gì với thằng nhóc này nữa. Tôi đã hết lời thuyết phục, rằng chú làm ơn về nhà nghỉ ngơi một chút đi, nếu không trước khi Ra Im tỉnh dậy thì chú đã toi đời rồi, vậy mà nó có thèm nghe đâu. Thằng nhóc cứ như bị gắn cố định hoàn toàn vào cạnh giường Ra Im vậy. Nó cứ nghĩ do bản thân nó tạo cho Ra Im một cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khu-vuon-bi-mat/2412753/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.