Chương trước
Chương sau
Đây phải nói là ngang với mức báo động cháy nhà. Nếu nhiệm vụ của tôi không phải là trong vòng 300 ngày phải tạo ra một Cha Yeo Woon hạnh phúc, mà là trong vòng 300 ngày phải tránh mặt Cha Yeo Woon thì đúng là quá đơn giản rồi. Ở đời đúng là chẳng có gì dễ dàng cả.

“Đợi mình chút nhé.”

“Myung Ha, cậu đi đâu đấy?”

“Vệ sinh.”

Trước tiên phải lập tức ra khỏi lớp đã. Cứ lần chần rồi lọt vào tầm mắt Cha Yeo Woon như lần trước thì xong phim.

Tôi vội vã đi như chạy, vừa rời khỏi hành lang khối 12 thì điện thoại của tôi đổ chuông. Trường này trong giờ học không thu điện thoại của học sinh à? Mặc dù đến lúc thu điện thoại thật thì chắc tôi sẽ là người phát khóc vì không được gặp mặt Cha Yeo Woon mà cũng chẳng có cách nào khác liên lạc với cậu ấy mất, nhưng vào giây phút này thì tôi đã có ý nghĩ như vậy.
– Tiền bối đang ở đâu vậy ạ?

Tôi còn chưa kịp a lô thì Cha Yeo Woon đã phủ đầu. Giật mình vì tốc độ lên tiếng của cậu ấy, theo phản xạ, tôi ngoái lại nhìn đằng sau. Cảm giác như Cha Yeo Woon có thể xuất hiện ngay sau lưng tôi bất cứ lúc nào.

“Tôi á? Tôi… đang xuống lớp cậu.”

– Sao tự nhiên sao lại xuống lớp bọn em?

“À thì… Nhưng mà cậu không có ở lớp nhỉ?”

– … Em lên lớp của tiền bối rồi.

Ừ, tôi biết chứ. Để tránh cậu nên tôi mới chạy xuống đây mà.

“Ồ linh ghê linh ghê, đúng là định mệnh mà.”

– Tiền bối vẫn đang tránh mặt em đúng không?

Đúng là không qua được mắt cậu ấy. Cha Yeo Woon không chỉ chạy nhanh mà còn rất nhanh trí nữa.

“Đâu có đâu? Đã bảo tôi xuống kiếm cậu mà.”

– Hôm qua tiền bối đang tránh em mà từ hôm nay lại không tránh nữa thì cũng thật là lạ. Tiền bối bảo xuống lớp kiếm em, là nói dối phải không?
Đã đẹp trai lại còn thông minh, cái thằng nhóc đáng sợ này.

“Không lẽ lý do cậu cố tình đến lớp tôi là…?”

– Em xuống để xem có đúng là tiền bối vẫn đang tránh mặt em không.

“Yeo Woon à, cậu đang thử tôi đấy à? Đáng sợ thật đấy.”

– Với lại em không biết liệu lần này tiền bối cũng sẽ tránh kịp trước cả khi em tới không. Lần trước cũng thế, em còn chưa tới lớp tiền bối thì tiền bối đã tránh đi rồi. Làm cách nào vậy ạ?

Lần này thì thật sự quá là đáng sợ rồi. Suýt nữa thì tôi đã không nhịn được mà hét lên hỏi “Là sao mà cậu biết”.

“Không phải vậy đâu. Làm sao tôi lại biết trước cậu đến mà tránh chứ. Chỉ là tình cờ, tình cờ thôi.”

– Vậy tiền bối có muốn đi ăn trưa với em không?

Rủ đi ăn mà nghe khıêυ khí©h thế này sao, tôi chỉ biết thở hắt ra một hơi. Được rồi, dù sao thì bây giờ, mọi chuyện cũng chẳng thể cứ tránh là xong nữa rồi.
“Được thôi. Nhưng cậu bên khối 11, giờ ăn muộn hơn bọn tôi 10 phút cơ mà.”

– Có 10 phút thì tiền bối đợi đi.

“Chắc cậu chẳng phải hậu bối mà là ông chủ tôi luôn rồi quá? Đợi ở đâu, đứng trước nhà ăn ấy hả?”

Đấy là nghĩ cho Cha Yeo Woon nên tôi mới hỏi như vậy. Hôm qua chắc cũng đã gây chú ý rồi, hôm nay tôi lại đứng đợi ở hành lang khối 11 rồi đi chung với cậu ấy, lỡ có tin đồn gì không hay thì sao.

– Em không đóng tiền ăn nên không được ăn trưa bên nhà ăn.

“À…”

Cũng có thể hiểu được. Tôi vẫn còn nhớ hồi xưa, vì không đóng nổi tiền ăn mà tôi đã mấy lần đứt bữa. Dù vậy, thấy Cha Yeo Woon phải trải qua chuyện này, không hiểu sao tôi lại đau lòng thế này.

– Tiền bối bao em ăn bên canteen đi. Tiền bối nói muốn trả tiền xe buýt mà.

Cha Yeo Woon chốt hạ một câu như vậy.

Nhắc đến tiền xe buýt còn nợ là tôi không còn tránh đi đâu được nữa. Đến mức này mà còn cố tránh thì dù có là Cha Yeo Woon chắc cũng sẽ thấy tổn thương mất.

Lần trước với lần trước nữa, khi thông báo debuff hiện lên, bằng cách nào đó tôi đã vượt qua được, lần này nếu như chú ý thì chắc cũng không có rắc rối lớn gì xảy ra chăng.

Mà khoan đã, vậy nghĩa là hôm nay tôi không đi ăn cùng với Kyung Hoon được rồi hả?

Kết luận nhanh chóng được đưa ra. Do debuff và khả năng giao tiếp xã hội của hai người này, rất có thể sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn – xét tới điểm này, tôi thấy tốt nhất nên bỏ ý định cho bọn họ ngồi ăn chung với nhau thì hơn.

“OK, tôi sang bên canteen đợi cậu trước. Học hành chăm chỉ vào đấy.”

Cha Yeo Woon im lặng cúp máy. Cái điện thoại vẫn còn áp trên tai đột nhiên im bặt, tôi chỉ cười hờ hờ. Giờ thì tôi đã quá quen rồi.

Thừa nhận thất bại, tôi thất thểu lết về lớp mình. Cha Yeo Woon đã rủ tôi đi ăn trước, đáng lẽ tôi phải vui mới phải chứ? Không hiểu sao tâm trạng lại thế này?

“Trưa nay tôi ăn bên canteen rồi.”

“Hả?”

Tôi ngồi phịch xuống trước mặt Kyung Hoon mà tuyên bố như vậy, vẻ mặt Kyung Hoon lập tức tiu nghỉu. Quả nhiên, cậu ta hình như chẳng có ai để đi ăn cùng ngoài tôi…

Mặc dù vậy, tôi cũng chẳng thể hủy hẹn ăn trưa với Cha Yeo Woon hay là rủ cả ba cùng ăn chung được. Cả ba có lẽ không thể ăn chung được thật. Chưa gì mà tôi đã thấy chắc chắn mình sẽ bị khó tiêu nếu ăn trong bầu không khí mà tôi hình dung ra đó.

“Bữa tối nhất định phải đi ăn cùng nhá.”

“Cậu ăn tối ở trường nữa hả?”

Sau gọng kính, đôi mắt Ahn Kyung Hoon sáng lên.

“Đâu có.”

Tôi đào đâu ra tiền mà đóng cả tiền ăn tối ở trường. Theo trí nhớ của tôi thì hồi đó, dù lớp 12 cuối cấp nhưng tôi cũng chẳng học ban đêm ở trường.

“Đến giờ ăn tối cứ ra ngoài ăn rồi quay lại trường là được mà.”

Nghe phương án nhanh gọn đó, vẻ mặt Ahn Kyung Hoon tươi hẳn lên. Đúng là một cậu bạn trong suốt như thủy tinh vậy.

Hồi đó, tôi đã không biết rằng chỉ lo mỗi hai bữa ăn trưa với ăn tối ở trường thôi đã chật vật biết bao nhiêu.

*

Trường tôi vốn đông học sinh như thế này sao?

Bên nhà ăn cũng đông, nhưng bên đó ít ra còn xếp hàng lấy cơm, còn ở đây thì đúng là một quang cảnh hỗn loạn.

Cái gọi là sự háu ăn của đám học sinh cấp 3 chính là thế này đây.

Canteen kiểu quái gì mà chuông giờ ăn trưa vừa reo một cái đã chật kín người. Mười phút nữa, thêm khối 11 cũng kéo xuống thì rõ ràng là tình hình còn tệ hơn.

Sốc quá, tôi định rút lui thì câu nói của Cha Yeo Woon cứ lởn vởn trong đầu tôi lại vang lên.

– Em không đóng tiền ăn nên không được ăn trưa bên nhà ăn.

Không thể cứ để Cha Yeo Woon nhịn đói như thế này được. Phải ăn thì mới có sức mà chạy chứ!

Tôi lấy hết can đảm mà tiến vào cái canteen đang sôi sùng sục và trong vòng 3 giây đã lập tức hối hận. Quả nhiên được ăn bên nhà ăn của trường thật quý tộc biết bao nhiêu.

Sau một trận chiến chen chúc giữa một đám con trai cấp 3 nóng nực nồng nặc mùi mồ hôi, tôi cũng cầm được trên tay hai cái bánh mì pizza. Cái áo khoác đồng phục không biết bung ra từ lúc nào, giờ đã tuột xuống khỏi vai. Một cái cúc áo không biết đâu mất rồi.

Tôi đang ngồi chồm hổm nhìn quanh xem cái cúc áo ở đâu thì phía trên đầu tôi, vang lên giọng nói có vẻ ái ngại.

“Tiền bối làm gì vậy?”

Cha Yeo Woon đang nhìn tôi, lông mày khẽ cau lại. Nhìn bộ dạng của tôi, Cha Yeo Woon nhanh chóng nhìn quanh rồi cúi xuống.

“Đây này.”

Rất nhanh, cái cúc áo của tôi đã nằm gọn trên bàn tay đang xòe ra của Cha Yeo Woon. Sao nhìn thoáng một cái mà đã tìm được vậy. Đúng là giỏi thật.

“Mắt cậu tinh thật đấy nhỉ?”

“Vâng, cũng tạm. Tiền bối vậy mà cũng hậu đậu phết nhỉ. Trông cũng đâu đến nỗi…”

“Cậu không được trông mặt mà bắt hình dong như vậy.”

“Lại còn xộc xệch nữa chứ.”

Nhét cái cúc vào túi áo đồng phục của tôi xong, Cha Yeo Woon làm động tác bảo tôi chỉnh lại quần áo đi.

“Bánh của em một cái phải không?”

“Ừ. Ra kia ăn đi.”

Tôi đáp ngay rồi chỉ một băng ghế nằm cách hẳn khỏi khu canteen, Cha Yeo Woon im lặng, vẻ mặt có vẻ là lạ.

“Sao vậy? Cậu không thích bánh mì pizza à?”

“Không phải, em chỉ nói tiền bối bao em ăn ở canteen thôi, sao tiền bối lại phải liều chết tới mức bung cả cúc áo mà vào mua trước sẵn thế này.”

“Thì phải mua cho cậu ăn chứ còn gì nữa.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Sao cái gì, vì tôi thích.”

Tôi vừa nói tự nhiên như không vừa ngồi xuống ghế, nhưng Cha Yeo Woon thì đứng khựng lại. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác như vừa bị đánh của cậu ấy mà tôi không nhịn được cười. Giờ thì tôi đã biết chắc chắn cách trả lời hiệu quả trước kiểu nói chuyện hay vặn vẹo của tên nhóc Cha Yeo Woon khó tính khó ưa này rồi.

“Ngồi đi, không định ăn à?”

“… Em ăn đây.”

Nhăn nhó ngồi xuống cạnh tôi, trông Cha Yeo Woon có vẻ hơi bực bội. Tôi đưa bánh, cậu ấy im lặng bóc vỏ rồi ăn, cảnh tượng này không hiểu sao trông thật đáng yêu.

“Nhưng Yeo Woon này, sao cậu lại ghét tôi?”

Chuyện đã đến nước này, tôi quyết định thay vì đi hỏi người khác thì thà rằng cứ hỏi luôn đương sự còn hơn. Hỏi xem vì sao lại không thích rồi sửa. Hỏi xem làm thế nào thì cậu ấy sẽ thích tôi hơn rồi cứ thế mà tiến hành. Đây là cách căn bản nhất trong những cách chữa bài tập của học sinh.

“Tiền bối nói thế là sao ạ?”

“Thì cậu ghét tôi còn gì.”

Thật bất ngờ là vẻ mặt Cha Yeo Woon trông như thực sự không hiểu tự nhiên tôi lại nói gì thế này.

Cậu ấy chắc hẳn không phải kiểu sẽ lấy lòng tôi, mà ngược lại, nếu không thích thì ngay bây giờ sẽ nói luôn là vì sao không thích, vậy nên thế này nghĩa là sao?

“Lần trước tiền bối cũng nói em phải thích gì gì đó, không biết tiền bối đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng không phải vậy đâu.”

Đột nhiên, một suy đoán vụt qua trong đầu tôi như một tia chớp.

Thằng nhóc này, không lẽ…

“Thực ra, so với người khác thì tiền bối thuộc diện em ít ghét đấy ạ.”

Có phải -10 là độ cảm tình trung bình của cậu với người xung quanh không đó?

Tuy chỉ là suy đoán nhưng lại khá hợp lý. Có khi chỉ số trung bình còn thấp hơn cả -10 ấy chứ.

Nghĩa là, độ yêu thích hiện trên bảng thông báo là giá trị tương đối, chứ không phải là giá trị tuyệt đối. Tôi ở mức -7, với Cha Yeo Woon có khi lại thuộc hàng khá là được ưu ái cũng nên.

Với thằng nhóc thế này, liệu có khả năng tôi đạt được độ yêu thích dương đủ cao tới mức được buff luôn không đây? Tôi cũng có phải nhân vật nữ chính của cậu ta đâu.

Đột nhiên tôi thấy muốn xỉu với mức độ khó ngất trời của cái mục tiêu tấn công này. Nuốt khan đánh ực một cái, cổ họng bỏng rát, tôi quyết tâm lần nữa.

Xem ra thế này không được rồi.

Phải thay đổi chiến lược thôi. Chuyển sang biện pháp nào đó mạnh hơn.

Giờ không phải lúc tính chuyện xé rào vô ích với cái mác yêu đương kỳ quái gì đó. Dù có cố đến mấy thì chắc tôi cũng chẳng thể giành được cảm tình cao ngất đến mức đó từ thằng nhóc này.

Dù vậy, để tránh bị điểm âm thì kiểu gì cũng phải thử xem sao chứ nhỉ.

“Yeo Woon à.”

“Dạ?”

“Cậu thích người như thế nào?”

“Dạ?”

“Thực ra tôi biết cậu thích con gái kiểu nào rồi. Vậy nên, tôi muốn hỏi cậu, với tư cách con người, trong quan hệ con người với nhau thì cậu có cảm tình với kiểu người như thế nào?”

“Tiền bối chọn đề tài nói chuyện lạ thật đấy. Chẳng hiểu tiền bối muốn nói gì nữa.”

“Tôi đang lấy cả tính mạng của mình để hỏi đấy. Trả lời đi mà.”

“Tính mạng ấy ạ?”

“Tôi cũng đãi cậu bánh rồi còn gì.”

Cha Yeo Woon vừa nhìn tôi đầy vẻ cạn lời vừa nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng. Gầy nhom như con nai thế kia mà ăn ngoan ghê. Cậu nhóc đúng là học sinh cấp 3 đang tuổi ăn tuổi lớn mà.

Hay là tôi nấu cơm mang tới trường cho cậu ấy nhỉ? Thùng gạo nhà tôi cũng chẳng dư dả gì, nhưng tận dụng kinh nghiệm sống tự lập của mình mà xoay xở tiết kiệm, rồi lấy thêm ít nguyên liệu còn sót lại ở ngoài tiệm thì cũng có thể nấu cơm hàng ngày mang tới cho cậu ấy được. Chắc cũng phải kiếm việc làm thêm nữa.

Một ý nghĩ nữa lại nhanh chóng nảy ra trong đầu tôi. Mong sao bây giờ thực sự đang là trong game, mỗi lần mang cơm cho cậu ấy thì độ yêu thích sẽ tăng lên. Động vật sống trong rừng mà hay được con người cho ăn thì độ yêu thích cũng nhanh chóng tăng lên cơ mà, chẳng lẽ Cha Yeo Woon lại không tăng điểm yêu thích cho bánh mì pizza à?

“Người đáng tin cậy ấy ạ.”

Đang ngồi nhai bánh nãy giờ, đột nhiên Cha Yeo Woon buông một câu.

“Đáng tin cậy?”

“Vâng, người mà mình có thể dựa vào.”

Một câu trả lời đơn giản và nghiêm túc đến mức đáng ngạc nhiên. Cũng phải, thường những người đáng tin cậy thì ai mà chẳng thích.

“Chính là tôi rồi.”

“……”

“Tae Myung Ha chứ còn ai vào đây nữa.”

“Vầng.”

Cậu ấy mặc kệ tôi muốn nói gì thì nói luôn rồi kìa, cậu ấy đánh bay chiếc bánh, và cũng đánh bay cả lời tôi nói luôn. Giỏi lắm, bé Cha Yeo Woon.

“Cậu ăn bánh của tôi luôn không?”

“Thôi ạ.”

“Ăn đi mà, nhé? Làm ơn.”

Cha Yeo Woon nhăn mặt miễn cưỡng nhận lấy cái bánh của tôi.

Người dân đã cho một chiếc bánh pizza ưa thích. Độ yêu thích tăng lên 1. Nếu mà đơn giản vậy thì tốt biết bao, nhưng vẻ mặt Cha Yeo Woon lại trầm xuống.

“Sao anh lại muốn ghi điểm với em vậy?”

Lúc ăn gần hết cái bánh, Cha Yeo Woon thẳng thắn hỏi.

“Vì tôi là fan của cậu.”

Đây là sự thật một trăm phần trăm. Vì cậu là bias của tôi mà bây giờ tôi bị rớt vào cái thế giới đáng ngờ này, rồi lại còn đang bị đe dọa sát hại đây này, không phải sao?

“Anh vốn thích điền kinh ạ?”

Cái này phải trả lời sao nhỉ?

Thực ra thì tôi chẳng quan tâm đến điền kinh. Tôi cũng có xem bóng đá với bóng chày. Thỉnh thoảng còn xem cả đấm bốc với đấu vật. Nhưng điền kinh thì ngoài vòng quan tâm của tôi.

Nếu đây mà đang là trong game giả lập hẹn hò thì câu trả lời “Tôi thích điền kinh” chắc hẳn sẽ là một lựa chọn không thể bỏ qua nhằm tăng mức độ yêu thích.

“Không.”

Nhưng đây lại chẳng phải là game thật, dù có nói dối là thích đi nữa thì…

Gió thổi từ phía tôi sang phía Cha Yeo Woon. Tán lá lao xao rào rào, bóng lá rung rinh.

“Chỉ là tôi thích cậu khi cậu chạy thôi.”

Cả Cha Yeo Woon hồi học sinh liên tục chạy không ngừng nghỉ, và cả Cha Yeo Woon sau này dù bị thương ở chân nhưng trong cả cuộc sống và tình yêu, vẫn luôn chạy hết sức với tốc độ của riêng mình – tôi đều thích.

Đang nhai bánh, Cha Yeo Woon bỗng khựng lại. Miếng bánh ăn dở đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất.

[HẾT CHƯƠNG 10]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.