‘’ Ai là người nhà của bệnh nhân Dực Dụ ạ, mau đến lễ tân thanh toán tiền viện phí nhé ‘’
Trực Đông nghe thấy liền đi theo y tá, 3 giờ khuya bác sĩ cấp cứu đi ra, may mà trên đường đến bệnh viện đã hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân, nếu không thì đến trước cửa bệnh viện thì tim đã ngừng đập rồi.
Trên ngực Dực Dụ có một vết bầm lớn đã chuyển sang màu đen đậm, có thể là Dực Minh Hào đã dùng gì đó hoặc đập mạnh vào nên mới dẫn đến việc bị ép tim, khiến tim khó hô hấp.
Vết cắt trên trán khá sâu, chảy máu rất nhiều ảnh hưởng đến ý thức của cậu nên vừa bị đánh không lâu cậu đã ngất đi.
Bác sĩ nhìn mẹ của Trạch Trực Cảnh, vẻ mặt như thương xót vì mới nhìn thấy những vết thương của Dực Dụ quá tàn nhẫn của ông khiến bà và Trạch Trực Cảnh nhìn xong, cảm giác như tim của mình đập chậm đi một nhịp.
Sao một người bố lại có thể ra tay đánh con trai mình đến sắp chết như thế được, đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt bà thật sự vô cùng đáng thương.
…
Dực Dụ hôn mê khoảng hơn một ngày rưỡi, lúc cậu tỉnh dậy là một loại ngôn ngữ loạn xạ đấu đá nhau.
‘‘Trái cây tôi mua cho Dực Dụ, ai cho cậu cầm ăn thế’’
Ánh sáng dần dần hé lên, Đoàn Lục đang ngậm trái táo trong miệng, Tô Tranh Tử thì vừa đánh vừa mắng.
''Dực Dụ, cậu tỉnh rồi hả ‘’
Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khu-pho-den/3590897/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.