Dực Dụ bất lực ngồi trên bàn ăn nhìn mẹ của Trạch Trực Cảnh, từ chối rồi, kiếm cớ rồi nhưng bà luôn đưa ra một cách giải quyết hợp lý nhất để giữ cậu ngồi lại ăn cơm.
'' Dực Dụ, cháu còn nhớ Trực Cảnh không? ''
''Dạ?''
Cậu ngậm miếng thịt kho tàu trong mồn ngơ ngác nhìn bà, cậu mở to đôi mắt của mình liếc qua Trạch Trực Cảnh khó hiểu.
''Lúc nhỏ chẳng phải cháu từng cho một đứa bé trai 10 tệ để đưa mẹ thk bé đang vỡ ối gọi taxi, cháu nhớ không? ''
Não Dực Dụ như đang sắp xếp lại một đống ký ức hỗn loạn lộn xộn lúc nhỏ lại với nhau, ba người trong phút chốc chìm vào khoảng lặng của cậu.
Đột nhiên cậu nhìn qua anh một lúc rồi trợn tròn mắt nhớ ra phấn khích nhìn bà.
'' Aaaa~ cháu nhớ rồi, cái thằng nhóc ngốc mãi ngồi ôm mẹ mình khóc mà không tìm cách đưa mẹ đến bệnh viện ''
Ba người đột nhiên phấn khích lên la hét như người nhà thất lạc tìm được nhau, Dực Dụ bỗng dưng nghi ngờ nhìn anh.
''Nhưng mà ~ lúc đó cái thằng nhóc đó xấu chết mất, sao lại thành cậu rồi? ''
Trạch Trực Cảnh ''.....? ''
Bà ngồi đấy nghe xong liền bật cười lớn, ánh mắt của bà hiền lành nhìn Dực Dụ nhẹ nhàng cất giọng, dường như muốn kể lại chuyện năm xưa.
'' Năm đó nhờ 10 tệ của cháu mà Trực Cảnh chạy đi tìm taxi, may mà đưa đến bệnh viện kịp tuy rằng em trai của Trực Cảnh trong bụng không còn giữ được nhưng nếu không nhờ cháu thì dì cũng đã không cứu được rồi ''
Nghe đến đây cậu khá bất ngờ vì đứa trẻ trong bụng năm đó không thể sống được nhưng cậu cũng chẳng để lộ vẻ bất ngờ của mình ra ngoài mặt.
Dù sao chuyện này là chuyện đau lòng nhưng chung quy vẫn chẳng liên quan đến cậu, tuy có thương tiếc nhưng bản thân cậu cũng chẳng phải người nhiều cảm xúc để có thể thấu hiểu và an ủi được.
''Vậy à, cô đừng buồn ''
Bà bậc cười xua tay đi ''Ayy da chuyện lâu thế rồi mà, chẳng còn buồn đến thế nữa rồi ''
Vừa nói bà vừa cầm đũa gấp miếng thịt cho Dực Dụ,nói ''Ăn nhiều vào,ôi trời sao cháu gầy thế này, ta biết cái tuổi thanh niên này chắc chắn rất lười ăn đúng không? nên mới gầy như này đấy ''
Trạch Trực Cảnh nhìn thân hình cậu bạn sát bên, eo ôi gầy méo tả nổi, thật ra bình thường Dực Dụ toàn mặc áo khoác nên không thấy cánh tay nhiều, chẳng thể phán đoán được cậu gầy cỡ nào, chỉ có thể nhận thức được rằng cậu bạn này quá là nhỏ con.
'' Một tuần nữa là ngày 13 tháng mười rồi, là sinh nhật của cậu ''
Dực Dụ ''???''
''Sao cậu biết? ''
Trạch Trực Cảnh đớp miếng rau ''Trên hồ sơ danh sách lớp có mà, cậu thích thứ gì tôi sẽ tặng cho cậu''
Dực Dụ không quen câu hỏi này, đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu thích thứ gì, trước giờ cũng chỉ có mỗi Cố Phong là nhớ sinh nhật cậu.
'' Tôi với cậu thân đến mức tặng quà sinh nhật cho nhau à? ''
Đúng vậy, từ khi nhập học đến này chỉ trong phạm vi gần một tuần thôi, thân nhau vậy à?. Dực Dụ nội tâm nghi ngờ nhìn khuôn mặt thành thật của Trạch Trực Cảnh đang chờ mình trả lời.
Nhưng mà nếu suy nghĩ nghiêm túc thì bản thân cậu thích thứ gì nhỉ? học hành chỉ là cố nhồi nhét cho qua môn chứ chẳng ngưỡng mộ tri thức đến nổi thích sách, chơi game cũng chỉ để giải toả cho đỡ buồn chứ không đến mức thích máy chơi game. Quần áo thì cái nào thuận mắt sẽ mua chứ chẳng có gu thời trang nhất định.
Dực Du đảo mắt một hồi rồi quay đầu nhìn Trạch Trực Cảnh.
'' Tôi thích tiền ''
Ừ! Tiền là thứ duy nhất khiến bản thân cậu thấy hứng thú vả phấn khích nhất khi được sở hữu nó, nếu có một ngôi sao băng chạy ngang qua trên bầu trời thì chắc cậu sẽ nhắm mắt thành khẫn cầu nguyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]