Hai ngày sau, ngoại trừ ăn cơm, phần lớn thời gian tôi đều mê man ngủtrên giường, giấc ngủ đã trở thành liệu pháp của tôi. Mặc Vũ cũng khôngchạm vào tôi, chỉ là ngày hôm sau lúc trở về, tặng tôi một dây chuyềnkim cương tuyệt đẹp, hắn cho tôi biết viên kim cương chính giữa kiachính là viên kim cương thần thánh, độ tinh khiết nhất của nó có thể nói là độc nhất vô nhị, có được nó, tôi không khỏi cười thầm, thì ra kimcương cũng chỉ có vậy, vì nó mà đổ máu, vì nó mà tranh đấu, tất cả đềukhông đáng.
"Không nghĩ em lại thích kim cương như vậy," hắn nói với tôi, lại tặng cho tôi hai chiếc hộp bọc nhung, bên trong là bộ kimcương trang sức sáng lấp lánh.
"Nữ nhân nào lại không thích kim cương?" Tôi thản nhiên hỏi, tôi cũng sẽ không ngoại lệ.
Ngày thứ ba, tôi mới cảm thấy được tinh lực đã trở về trong cơ thể nên tôiquyết định đi học. Trái đất cũng không phải vì tôi mê man không dậy nổimà ngừng chuyển động hoặc sẽ đổi hướng mặt trời mọc từ đông chuyển thành tây, người ngoài phố vẫn qua lại không ngớt, tôi cũng nên đi lo việccủa mình thôi.
Tôi vẫn giữ thói quen để Mặc Vũ dừng xe cách trường học một con phố rồi tự mình chậm rãi đi bộ đến trường.
"Buổi chiều anh sẽ đến đón em."
"Không cần, em sẽ tự về." Hắn gật gật đầu, lái xe rời đi.
Trường vẫn như vậy, mà tôi cũng vẫn vậy thôi, vết thương trên mặt cơ hồ đãnhìn không thấy vết, tâm tình tôi không tốt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-the-nao/3273520/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.