Tuy đã trấn an bản thân rất nhiều lần nhưng thực sự trong lòng cô vẫn rất thấp thỏm. Cô đã trằn trọc cả một đêm, hôm nay anh không gọi càng khiến cô không yên tâm. Trương Cẩm Ngọc tiến ra ghế rót một cốc nước đầy uống cạn để bản thân có thể trấn tĩnh được đôi chút.
Mày nhất định phải tin tưởng anh ấy, anh ấy không phải là người như vậy đâu…
…
Sáng hôm sau, cô xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Trong lúc ngồi cùng nhau, bất chợt Diệu Hy có điện thoại, cô cứ nghĩ Diệu Hy sẽ ra ngoài nhưng chẳng ngờ cô ấy lại ngồi ở đó trực tiếp bấm nút nghe. Thực ra đối với cô thì đây cũng không có vấn đề gì, chỉ là cô ái ngại lỡ đâu những chuyện không nên nghe cô sẽ nghe thấy, như vậy sẽ khá khó xử.
Trương Cẩm Ngọc giúp cho An Lâm ăn sáng để mẹ thằng bé nghe điện thoại, gần đây An Lâm có vẻ biếng ăn, gầy đi trông thấy, người ngoài như cô nhìn cũng thấy xót xa.
- Con ráng ăn đi, tối sẽ dẫn con đi chơi được không?
An Lâm mặt mày ủ rũ, đôi mắt ầng ậc nước:
- Con mún gặp cô Châu, huhu, con nhớ cô Châu!
Tiếng thằng bé khá to nhưng Diệu Hy chỉ mải mê tới cuộc gọi kia, ánh mắt của cô ấy sáng rực, giọng nói hết sức dịu dàng. Cô kiên nhẫn dỗ dành An Lâm, thằng bé uất ức vẫn chưa thôi khóc. Cũng may cô chăm trẻ con từ bé nên những tình huống này không quá khó khăn.
Trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/3376952/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.