Buổi sớm ban mai của mùa đông, khí lạnh và hơi ấm trong chăn có lẽ là sự đối lập lớn nhất. Trong căn phòng với tông chủ đạo là màu đen chỉ có chú gấu bông màu hồng là khác biệt, cô và anh vẫn ôm nhau ngủ rất say cho tới khi tiếng báo thức vang lên. 
Trương Cẩm Ngọc cựa quậy thân mình, cả người bị anh ôm chặt, chẳng những thế tay của cô cũng đang yên vị trên cổ của anh. 
Từ khi nào cô lại trở nên tùy tiện thế không biết, hay… thực chất cô đã quen với việc này, bây giờ sẽ khó mà có thể bỏ được. Thói quen ấy cảm tưởng như là điều hạnh phúc nhất nhưng bây giờ đây nó đang dần biến thành những chiếc gai nhọn, tàn nhẫn đâm vào trái tim cô từng chút một. 
Cánh tay nhỏ vội rụt lại, những thứ không thuộc về mình thì không nên dựa dẫm, càng dựa dẫm sẽ chỉ càng chuốc lấy đau khổ mà thôi. Cô ngồi dậy chỉnh trang lại mái tóc rối, từ phía sau một bàn tay lớn ôm lấy eo. Cô nắm lấy bàn tay anh rồi quay đầu nở nụ cười. 
- Em sẽ muộn giờ mất! 
Nói rồi cô gạt cánh tay của anh ra khỏi người mình, anh cũng không miễn cưỡng, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia khuất dần sau cánh cửa. 
… 
Những ngày sau đó, Diệu Hy cũng chuyển đồ đạc về đây, cô luôn tỏ ra bản thân bình ổn, thậm chí còn cố ý chừa lại không gian riêng cho anh và Diệu Hy. Mặc dù không biết làm vậy có ích gì cho mối quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/3375459/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.