Từ đầu dây bên kia, một giọng nói hiền hậu cất lên:
- Đừng quá sức con nhé, đổ bệnh thì lại mệt thằng Khải!
Nghe thấy tên anh, trong lòng cô bỗng hẫng đi một nhịp. Sau ngày hôm đó, cô luôn giữ khoảng cách với anh, lấy lý do bận mải công việc mà xa lánh anh. Tần suất cùng anh nói chuyện vì thế mà rút ngắn lại.
- Con chuyển tiền cho mẹ đó, năm nay Cẩm Vân cuối cấp, mẹ mua gì đó bồi bổ cho con bé có sức ôn thi.
Cô nghe được tiếng mẹ mình cười xoà, giọng nói trách móc nhưng lại vô cùng tự hào:
- Mẹ biết rồi, lần sau giữ lại mà tiêu, mẹ có thiếu thốn gì đâu, mà con nói lại với thằng Khải là đừng có mua thêm cái gì nữa, hơn năm trước nó xây lại nhà mình đã đẹp lắm rồi, không cần phải nhiều nội thất làm gì đâu, ngày nào người người cũng khuân ra vác vào mẹ nhìn thôi cũng mệt giùm họ.
Lần đầu tiên trong đời mẹ nói chuyện vui mà cô lại bật khóc. Trong lòng cô lúc này chỉ toàn là áy náy và cảm giác tội lỗi. Cô đã cho anh được những gì tốt đẹp, tại sao hết lần này tới này khác anh lại dành cô nhiều đãi ngộ vậy?
Trước đây mỗi khi làm gì đó anh sẽ hỏi cô, tất nhiên vì không muốn mắc nợ anh nên cô đều khước từ. Chẳng có ngờ sau đó anh không hỏi cô nữa, tới khi mọi thứ hoàn thành xong anh mới tiết lộ. Cô nhiều lần dò hỏi anh về giá trị nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/3363683/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.