Đồng tử cô mở rộng, điều kiện để anh và đám người áo đen đó không xuất hiện ở cổng trường của cô nữa là bắt cô đi học cái bộ môn đấm đá này sao? Con gái như cô học làm gì chứ!
- Không học đâu! Anh đưa tôi về đi.
Hứa Nguyên Khải lộ rõ vẻ mặt bất cần, anh ung dung đáp:
- Được thôi, vậy ngày mai anh cho người gấp ba hôm trước!
Cô lườm anh, tức đến nổ đom đóm mắt. Biết không thể làm được gì nên cũng chỉ hậm hực dậm chân một cái rồi bước vào trong.
Hậm hực như vậy rất nhanh cũng được hơn một tháng trời...
Tần suất đi học võ của Trương Cẩm Ngọc còn nhiều hơn cả học ở trên lớp. Ông thầy thì nghiêm, trước đây từng làm rất nhiều công việc cứ nghĩ rằng thể lực rất tốt hoá ra vẫn chẳng nhằm nhò gì cả.
Ngày nào cũng vậy, đêm về nhức mỏi hết cả người. Hứa Nguyên Khải đúng là biết cách dày vò người khác, điều kiện gì chứ, rõ ràng đang kiếm cớ hành hạ cô.
Thời gian này nhiều thứ dồn dập, cô cũng thi thoảng mới có cơ hội an ủi Nguyệt Cầm nhưng thật may mắn gần đây tâm trạng cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, phiếm má hồng hào thấy rõ, cả người cũng có da có thịt hơn. Như vậy cũng mừng, chắc có lẽ mối quan hệ giữa Nguyệt Cầm và bố mẹ đã có khả quan.
Cô đi học, may mắn không có ai làm khó dễ, duy có lần đánh nhau với Lạc Hải Trúc. Cô ta ỷ đông hiếp yếu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/3326458/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.