Trằn trọc một lúc lâu, Trương Cẩm Ngọc vẫn chẳng tài nào ngủ được. Cô ngồi dậy lặng lẽ tiến đến chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống rồi nhìn ra ban công. Lúc này là hơn hai giờ sáng, ánh đèn đã gần như tắt, chìm vào khoảng không tĩnh mịch.
Làn gió nhẹ khẽ thổi bay bay tán lá cây, dường như lúc này đây mới thực sự là khoảng lặng dành cho những kẻ đơn độc. Nó vừa vắng vẻ tịch liêu lại trầm lắng cô quạnh, rất thích hợp với người nhiều tâm sự như cô.
Trương Cẩm Ngọc ngả người về sau, đôi mắt cô ẩn hiện lên đầy nỗi bất an lẫn buồn bã thậm chí pha vào đó là cả sự băn khoăn trăn trở. Gần đây anh đối xử tốt với cô tất nhiên là cô biết nhưng thật lòng cũng không muốn anh quá quan tâm như vậy. Bởi nếu anh tiếp tục cô sợ rằng bản thân sẽ dựa dẫm vào anh, nếu cô dựa dẫm vào anh thì cô biết phải làm sao đây? Nương tựa vào một người không cùng một thế giới, cô nào có tư cách.
Có nhiều đêm cô đã từng nghĩ, sau này khi anh và cô ly hôn, Diệu Hy trở về với anh. Lỡ đâu cô ấy còn mang theo một cậu bé kháu khỉnh là con của anh trở về nhận bố, họ có niềm vui nhân đôi, gia đình ba người đoàn tụ hạnh phúc. Cô sẽ rời đi như chưa từng xuất hiện, giống như một cơn gió vô hình.
Vậy nên có phải ngay từ bây giờ cô nên biết thân biết phận tránh xa anh một chút để sau này anh được hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/3320074/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.