Từ trước đến nay Trương Cẩm Ngọc không quan tâm đến tình ái nên ý tứ trong câu nói của An Chí Khiên tất nhiên cô không nhận ra. Cô chỉ quan tâm đến số tiền lương mà cô sắp được nhận sẽ nhanh chóng đền bù cho chiếc áo trắng đắt tiền bị cô vấy bẩn của anh.
- Anh nói đúng, thật sự có duyên, anh làm việc ở đây sao?
Cô đánh trống lảng tránh sang chuyện khác bằng một câu hỏi, An Chí Khiên nhìn cô cười nói:
- Phải, tôi là trợ lí của giám đốc, còn cô?
Câu hỏi này vô tình đánh trúng vào phần cô cần giấu nên khuôn mặt Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng biến sắc cũng là điều dễ hiểu. Sau khi nghĩ suy một hồi lâu, cô cho rằng sau này chắc hẳn cũng sẽ chẳng gặp lại An Chí Khiên, chi bằng bịa đại một thân phận mặc định.
- Tôi là người làm trong nhà giám đốc, phu nhân nhờ tôi mang cơm cho anh ấy, với lại hình như giám đốc đang gọi, tôi xin phép vào trong trước.
Sự gấp gáp kia làm An Chí Khiên dấy lên nhiều nghi vấn nhưng lại nhanh chóng bị nó khiến anh cười bởi hành động người con gái ấy làm anh tương tư. Nếu cô ấy làm giúp việc cho giám đốc vậy chi bằng lúc nào có cơ hội An Chí Khiên sẽ thử ngỏ ý mời cô tới nhà mình xem sao, như vậy khoảng cách giữa anh và cô ấy sẽ không còn là vấn đề nữa.
Khoảng thời gian cô ra ngoài cùng An Chí Khiên cũng đủ khiến Hứa Nguyên Khải chứa bao thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982745/chuong-32.html