Tối hôm đó khi trở về nhà, An Nhi cũng nhắn gửi thông tin qua cho cô. Công việc đó là làm gia sư, lương cũng khá ổn, dạy cho một học sinh lớp mười một. Chỉ có điều An Nhi nói rằng cậu nhóc này là do khó chỉ bảo nên tiền công cao hơn những nơi khác vài phần, quả đúng là có lí do cả. Thời gian giảng dạy kéo dài từ bảy giờ tới chín giờ, cách nơi này khoảng hơn hai cây số.
Trương Cẩm Ngọc nhìn dòng tin nhắn dài ngoằng trên màn hình điện thoại. Khoảng cách địa lí nói xa cũng không xa mà gần cũng không gần, trước giờ cô cũng chẳng có phương tiện đi lại nên biết chắc rằng chấp nhận công việc này là chấp nhận việc cô sẽ phải đi bộ tới đó. Ngẫm một lúc Trương Cẩm Ngọc lại phó mặc mọi chuyện cho áng mây trời, để nó lững thững trôi đi. Dù sao chỉ cần có tiền mọi thứ liên quan đến đều không phải là trở ngại.
Con người cô hay sống về đêm, ban ngày thế nào cũng được nhưng đến tối lại hay suy ngẫm về cuộc đời, cũng thường nhớ lại những thứ đã qua, đến hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ. Trương Cẩm Ngọc hồi tưởng lại tháng ngày đầu gặp An Nhi, cô gái đó đã ở bên cạnh trong những lúc cô tuyệt vọng nhất. Từ ngày quen biết An Nhi, Trương Cẩm Ngọc thấy cuộc sống này đã có phần nào tươi sáng hơn. Hoá ra gặp được một người tốt ắt tâm hồn sẽ tràn đầy năng lượng và dễ chịu khi kề cạnh chỉ là những phút giây hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982741/chuong-34.html