Trương Cẩm Ngọc như không tin vào tai mình, khuôn mặt cô lập tức đen lại. Cứ nghĩ chỉ cần giấu cho qua chuyện không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, cứ tiếp tục như vậy e rằng không ổn.
- Chẳng phải công việc trên công ty rất bận sao? Chắc anh không có thời gian về nhà đâu đúng không?
Cả bữa cơm đến tận lúc này cô mới mở lời ra hỏi anh một câu với mục đích nhằm anh sẽ vì vậy mà suy nghĩ lại những điều mà anh vừa nói.
- Cô định ly gián anh em chúng tôi đấy à! Phiền phức.
Từng câu từng chữ mà người đàn ông kia nói ra làm cô mất hết mặt mũi. Hoá ra trước mặt em gái, anh ta cũng chẳng để cho cô một chút thể diện nào cả, vậy cũng tốt không cần đóng kịch trước mặt Nguyệt Cầm nữa.
Từ nãy tới giờ cô làm bộ làm tịch ăn uống cho xong chuyện, bây giờ Hứa Nguyên Khải châm ngòi trước nên thuận nước đẩy thuyền buông đũa luôn. Trương Cẩm Ngọc bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Nguyệt Cầm mà đi lên trên nhà.
- Sao anh lại nói chị ấy như vậy? Chị ấy hỏi han anh vài câu thôi mà anh gắt lên, anh quá đáng thật đấy!
- Em không cần nói đỡ cho cô ta, mới gặp thì làm sao biết rõ được bộ mặt xảo quyệt bên trong như thế nào chứ.
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh trai, Hứa Nguyệt Cầm cũng gác đũa lên bát thở dài, dù sao cô cũng không nuốt nổi nữa. Có khi nào chị Cẩm Ngọc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982734/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.