*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dĩa ăn trong tay Dạ Sâm rơi xuống đất, cậu nhai miếng thịt xông khói cuộn (1) thơm ngon vừa đút vào miệng mà như nhai sáp.
“Cái gì là để Nhậm Cảnh tặng tôi chín mươi chín đóa hồng?”
Hệ thống đi chết đi cố gắng không lộ ra vui mừng quá đỗi “Thì ý trên mặt chữ thôi.”
Dạ Sâm không nuốt nổi nữa, nổi giận đùng đùng nói “Anh ta có tặng hoa tôi hay không, không phải là ở anh ta à? Cái nhiệm vụ gì không biết…”
“Nếu là ở anh ta, thì đã không phải nhiệm vụ của cậu rồi.”
Dạ Sâm nghẹn lời.
Hệ thống đi chết đi vừa đấm vừa xoa “Cũng không khó như cậu nghĩ đâu, cậu động não một tí là có cách ngay ấy mà!”
Dạ Sâm “…” Giọng điệu này sao nghe giống như con sói nói lừa cô bé quàng khăn đỏ vậy chứ?
Rốt cuộc cậu đã gặp phải cái loại “ân nhân cứu mạng” gì vậy? Còn có thể bỏ bom người ta hơn nữa không!
Mới sáng ra, Dạ Sâm đã lại đau đầu nhức óc vì mạng nhỏ.
Nếu như nhiệm vụ này là cậu tặng Nhậm Cảnh chín mươi chín đóa hồng, vậy cậu chỉ cần lập tức đặt hoa, rồi cưỡng ép đem tặng, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Dù sao, cậu cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, cậu chẳng quan tâm Nhậm Cảnh nghĩ gì đâu!
Thế nhưng mà, nhiệm vụ lại là “để” Nhậm Cảnh tặng hoa cậu cơ!
Cậu phải làm sao đây?
Mặc dù là cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/86756/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.