Dạ Sâm ngượng ngập nói “Đâu… Đâu có đâu…”
Nói xong cậu mới ý thức được bản thân mình thực ngốc. Cố Khê chỉ là quen thói độc mồm độc miệng, thế mà cậu vẫn tiếp lời anh ta.
Cố Khê lười càm ràm, đi thẳng vào nhà ngó quanh hỏi “Nhậm Cảnh đâu?”
Dạ Sâm “Anh ấy đi làm rồi.”
Cố Khê thấu hiểu, hỏi tiếp “Cậu ngủ đến giờ mới dậy đấy à?”
Dạ Sâm có chút xấu hổ gãi đầu.
Cố Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng “Không phải sáng ra cậu lại để anh ta thích làm gì thì làm đấy chứ?”
Dạ Sâm cười khan “Đâu…” Sự thật là cậu quyến rũ anh mà.
Cố Khê rất rất không vui “Tôi còn tưởng Nhậm Cảnh là một người đáng tin, không ngờ anh ta cũng chỉ là một tên không biết điều chút nào hết!”
Cái này đúng là oan chết Nhậm Cảnh, Dạ Sâm khó nhịn lí nhí “Anh ấy rấtrất biết điều.”
Cố Khê trừng mắt “Vẫn còn nói đỡ cho anh ta?”
Dạ Sâm “…”
Cố Khê tức đến thở phì phì “Con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi, các cụ nói cấm có sai mà!”
Dạ Sâm tuy đuối lí, nhưng câu này đúng là sai nặng quá, không sửa không được “Câu của các cụ thật ra không phải thế đâu.”
Cố Khê chọc eo cậu.
Dạ Sâm ngay lập tức kêu lên, đau nhức khiến cậu suýt thì ngã quỵ.
Cố Khê hừ hừ giọng “Trẻ không hiểu chuyện, chờ già rồi xem cậu làm sao.”
Cái bộ dạng của người đi trước này đúng là…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037838/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.