Dạ Sâm bước vào, Dụ Tinh Triết liền tắt điện thoại.
Anh ta liếc nhìn cậu, trong lòng tràn đầy vị chua. Dạ Sâm đuổi theo khi vẫn còn đang mặc đồ ngủ, điều này cho thấy, cậu đã vô cùng sốt ruột.
Đuổi theo muộn một chút thì đã sao? Tên kia có thể nhảy xuống sông Xen chắc? Đánh chết anh ta cũng không tin đâu!
Dụ Tinh Triết không lên tiếng.
Dạ Sâm thẳng thắn nhìn anh ta, nói “Anh Triết, không cần biết vừa nãy cậu nói đùa hay không nói đùa, lúc này tôi vẫn phải nói ra suy nghĩ của mình.”
Dụ Tinh Triết thầm nghĩ, con dao ngưng trệ mười năm trước mặt anh ta, cuối cùng cũng đâm tới rồi.
Quả nhiên, Dạ Sâm không hề do dự, gọn gàng lên tiếng “Tôi vẫn luôn coi cậu là anh em tốt. Cậu cũng như anh Khê, là người bạn tốt nhất của tôi.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột đóng vào tim Dụ Tinh Triết. Nhưng đau đớn lại không đến mức đáng sợ như trong tưởng tượng.
Kể ra, con dao cứ lơ lửng trên đầu có khi còn làm người ta sợ hơn.
Hôm nay kết thúc rồi. Vọng tưởng chấm dứt rồi. Dụ Tinh Triết trái lại, lại có một cảm giác có thể nói là thoải mái.
Đương nhiên…
Bác Dụ vẫn nổ bùm bụp, cả giận nói “Ai giống anh Khê của cậu? Cậu rõ ràng coi trọng anh ta hơn tôi!”
Dạ Sâm “…”
Dụ Tinh Triết oán hận “Cậu có dám nói cậu không bất công không?”
Dạ Sâm cười khổ “Lần ấy…”
“Không nói lần ấy, nói lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037671/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.