Dạ Sâm phải cố gắng lắm mới ngăn được bản thân giãy lên như gặp bỏng!
Nhưng sự thật đúng như lời đi chết đi nói. Cậu ngồi xuống được rồi thì sao? Cậu định đút bỏng thế nào đây?
Ngồi xuống còn có thể quy thành hành động ngoài ý muốn, chứ đút bỏng quy được chắc?
Có ngoài ý muốn thế nào cũng không thể ngoài ý muốn đút bỏng, đúng không!
Dạ Sâm lo lắng, muốn đứng bật dậy.
Nhưng cậu không đứng được QAQ!
Hệ thống đi chết đi cổ vũ “Cố lên, còn cách vạch đích có ba hạt bỏng nữa thôi, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi nói rất đúng, giờ cậu giống như vận động viên đã chạy đến vạch cuối của đường đua, chỉ cần thêm vài ba bước là có thể chạm tới thành công.
Cậu phải chịu đựng, phải chịu đựng!
Dạ Sâm hít sâu, cả mặt đỏ bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói “Anh… Hình như anh chưa ăn miếng nào.”
Nhậm Cảnh nào nghe rõ cậu nói gì?
Dạ Sâm tiếp tục lảm nhảm “Cái này ngon lắm, anh thử đi.”
Vừa nói, vừa tự thôi miên chính mình: Đây là chuyện bình thường, rất rất bình thường, không phải đút bỏng thôi sao, không có gì to tát hết!
Dạ Sâm run rẩy cầm bỏng, đút vào miệng Nhậm Cảnh.
Đương nhiên, cậu sẽ không ngốc đến mức đút từng hạt một mà lấy luôn ba hạt cùng một lúc.
Cũng may hạt bỏng nho nhỏ, lại vừa vào miệng đã tan, nên Nhậm Cảnh đang ngây ngốc ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037625/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.