Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tần Mạch không hề nói chia tay chỉ vì tôi đã tặng hắn một cú đấm trước khi đi, đương nhiên tôi cũng không vì hắn đã tới xã hội chủ nghĩa tư bản mà cắt đứt liên lạc với hắn.
Theo như lời Tần Mạch nói, giờ đã có internet nhanh gọn, đã không còn là thời đại một đi không trở về từ lâu rồi.
Tâm lý của con người kỳ lạ như thế đó, khi người mình nhớ mong còn ở trong tầm với thì bận rộn làm việc mà quên gặp mặt. Nhưng khi đối phương đột nhiên ở một nơi mà ô tô cũng chẳng tới được, thì đôi bên lại bắt đầu nhớ nhung sâu sắc.
Tôi và Tần Mạch chính là như thế. Cùng ở trong thành phố C, nhưng chẳng bao giờ nhớ gọi điện thoại cho đối phương. Khi hắn ở Mỹ, tôi ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, lệch nhau vừa đúng mười hai tiếng đồng hồ, khi tôi ngắm mặt trời mọc thì hắn chỉ có thể thấy ánh trăng. Xa nhau nhiều như thế, nhưng ngày nào hai chúng tôi cũng ăn ý gọi điện thoại cho nhau.
Chỉ là…
Hắn không phải là người nói nhiều, tôi cũng không biết nên nói gì với hắn, bình thường gọi điện thoại, hỏi đối phương hôm nay làm những gì, rồi cùng im lặng.
Với tình trạng như thế, tôi suy nghĩ rất lâu cũng không rút ra được kết luận gì, rõ ràng khi tôi và Tần Mạch còn ở bên nhau đã rất tốt mà.
Đến một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật chen lên tàu điện ngầm, vừa lúc nhìn thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6492/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.