Dù cuộc sống có trôi qua như thế nào, trái đất vẫn quay tròn như một lẽ tất nhiên, mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian chẳng chậm lại bước chân vì ai.
Chớp mắt đã tới đầu tháng ba.
Sắp tới lễ kết hôn của Trình Thần, chị cả ngày cứ lo lắng liên tục, ngày nào cũng liều mạng mua đồ, thề phải tiêu hết sạch tiền lương tiết kiệm bao nhiêu năm qua của mình, theo lời chị nói thì là: “Tiền này sau khi gả vào nhà Thẩm Hy Nhiên thì không còn chỉ thuộc về mình chị nữa, chị đổi hết thành quần áo, túi xách, mỹ phẩm, để Thẩm Hy Nhiên muốn dùng cũng không dùng được”.
Đương nhiên, Thẩm Hy Nhiên không thèm để ý tới món tiền còm cõi ấy. Có lúc Trình Thần còn phát cáu lên với tôi, sao tiền trong thẻ chị ấy càng dùng càng nhiều thế. Tôi chẳng cần dùng não cũng biết, ngoài cái tên vung tiền như rác Thẩm Hy Nhiên thì còn ai dỗ dành cô vợ ngố này như thế chứ.
Mối quan hệ giữa tôi và Tần Mạch cứ đều đều tiến bước… tôi nghĩ là như thế, nhưng theo lời Trình Thần thì phải là: “Hai người đang yêu đấy hả? Chị còn nghĩ hai người đã cưới nhau được năm mươi năm rồi ấy chứ!”.
Tôi và Tần Mạch đang nằm trong trạng thái “đám cưới vàng” – bên nhau hòa thuận, bởi chúng tôi đều ai bận việc người ấy, thi thoảng gọi một cú điện thoại, nói chuyện thì phần lớn là hẹn cùng ăn cơm, mà phần lớn ăn cơm cùng nhau là vì cùng lên giường…
Chuyện thế này bắt đầu từ lúc nào, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6490/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.