Mặt nóng lên đỏ rực, tôi híp mắt lại không dám nhìn hắn, kêu tắt đèn liên tục.
Hắn chê tôi ồn ào, đầu tiên là bịt miệng tôi rồi chậm rãi lần mò tắt đèn ngủ đi, cả căn phòng đột ngột chìm vào bóng đêm đen, trong màn đêm im lặng, tiếng thở dốc của tôi và hắn nghe càng rõ ràng.
Đầu ngón tay hắn lướt trên làn da tôi như đang nhảy múa, khiến tôi run lên từng đợt.
“Tần, Tần Mạch, bật đèn lên, anh cứ bật đèn lên đi”.
“Đừng ồn”. Hắn vừa nói, vừa luồn xuống xốc áo tôi lên, cởi ra giúp tôi. Ngón tay thon dài lướt qua sống lưng tôi, khiến cả người tôi mềm nhũn, nhất thời chẳng lấy đâu ra sức lực nữa, tôi nghiến răng, bụng bảo dạ, người này thật biết tìm điểm nhạy cảm…
Hắn vùi đầu vào bên cổ tôi, đôi môi dán lên động mạch chủ, mút vào thật mạnh tựa như loài ma cà rồng bí ẩn, mãi đến khi tôi có thể cảm giác được rằng chỗ đó đã bị hắn đặt lên một quả dâu tây cực lớn.
Đùa à, mai đây còn phải đi làm nhé! Cái này mà bị người ta trông thấy thì xấu hổ lắm.
Tôi dúi đầu hắn xuống phía dưới, hắn không phản kháng lại mà lần xuống phía dưới một chút theo ý của tôi, ngừng lại nơi xương quai xanh, nhè nhẹ day cắn.
“Tần Mạch”. Giọng tôi khàn khàn, thở dốc nói: “Sao anh… sao anh khác lần trước vậy?”.
Động tác của hắn chợt dừng lại, vừa dịch xuống dưới, vừa hỏi tôi: “Lần trước thế nào?”.
“Lần… lần trước, vào thẳng chủ đề…”.
Tôi nghe tiếng cười trầm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6485/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.