Tần Mạch như cố gắng tìm thứ gì đó để nói, nhưng hẳn nhiên là kẻ đã quen lúc nào cũng ở tít trên cao như hắn không biết nên nói gì vào lúc này.
Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại tôi, hai mắt nhìn nhau được một lúc, tôi lên tiếng: “Tôi biết anh muốn nói gì, cảm ơn a. Nhưng tôi không cần”. Trần Thượng Ngôn với tôi chỉ là chấp nhận được, không phải là thích. Đau đớn vì bị phản bội là thật, nhưng tôi không cần an ủi.
Nhưng tôi vừa dứt lời, nét mặt Tần Mạch chợt trở nên kỳ quái, hình như còn có chút ghét bỏ: “Không cần?”.
Tôi nghi hoặc: “Anh muốn nói gì?”.
Hắn chỉ vào túi áo vest đang đặt ở bên cạnh, giọng nói vẫn trầm trầm vững vàng như thường lệ: “Trong túi có khăn giấy, nước mũi cô chảy xuống rồi kìa”.
Nghe xong câu ấy, tôi ngẩn người ra, bình tĩnh hít sâu một hơi, lập tức mò khăn giấy trong túi áo hắn, sau khi xì nước mũi ra bèn lẳng lặng nhét xuống dưới gối hắn.
Mặt Tần Mạch lập tức đen sì: “Hà Tịch!”.
“Chỉ anh được phép khiến tôi mất mặt, tôi thì không được trả thù chắc? Anh Tần, giờ tôi thất tình, anh phải hiểu tôi”.
Hắn dùng tay không bị cắm kim để phủi tờ giấy ra khỏi gối, trợn mắt nhìn tôi, nhưng cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Tần Mạch truyền dịch xong thì nhất quyết đòi xuất viện. Y tá khuyên ngăn mãi mà Tần Mạch vẫn chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt. Y tá hết cách, đành tới đẩy đẩy tôi đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
“Với tình trạng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6478/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.