Hắn cũng khựng lại khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lúc đó có thể gọi là ngạc nhiên. Sau phút sững sờ, chân mày của hắn lập tức xoắn lại với nhau, cứ như thể muốn kẹp chết tôi giữa đôi mày ấy.
“Cô ta là người thiết kế?”. Tần Mạch nghiêm túc hỏi Lisa, sự căm ghét trong giọng nói còn hơn lần gặp mặt trước tới mấy phần.
Tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc mình đã làm gì khiến trời không dung đất không tha để đến nỗi một người đàn ông phải ghét tôi đến mức này.
Lisa không hiểu có chuyện gì xảy ra, liếc sang nhìn tôi, nói: “Vâng…”. Không chờ âm thanh dứt hẳn, Tần Mạch đã nói ngay: “Bỏ ngay, tìm người khác”.
Lisa sững sờ, bất giác định trả lời “Vâng”. Tôi phản ứng lại, xông tới cạnh Tần Mạch, kéo xềnh xệch hắn ra bên ngoài, đập vào ngực hắn cười to: “Ha ha! Đã lâu không gặp rồi sếp Tần, anh vẫn thích đùa với tôi thế à! Ha ha!”.
Hắn bị tôi đập tới nỗi ho lên sặc sụa.
Tôi vừa kéo Tần Mạch ra khỏi căn hộ, vừa quay đầu lại cười hà hà với Lisa đã sắp rơi cả mắt ra ngoài, nói: “Chúng tôi ra ngoài ôn lại chuyện cũ một lát, ôn chuyện mà! Ha ha!”.
Cửa phòng đóng “sầm” lại. Tôi lôi Tần Mạch tới đầu cầu thang bộ, đứng thẳng người nhìn hắn. Hắn búng búng vào ống tay áo bị tôi kéo, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô Hà, chúng ta có chuyện gì mà ôn?”.
Tôi siết chặt nắm tay, thầm nhủ trong lòng chửi trời mắng đất chứ không được sỉ nhục khách hàng, trời rộng đất dày khách hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6470/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.