Tạm biệt đám Trình Thần đầy vẻ lo lắng, tôi bắt taxi định về thẳng nhà, nhưng khi đi ngang qua công viên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bảo tài xế dừng xe. Tôi muốn một mình lặng lẽ đi bộ hết đoạn đường còn lại.
Đường phố nửa đêm tĩnh lặng tới đáng thương, thi thoảng lại có bướm đêm bay vờn dưới ngọn đèn đường.
Một chiếc giày cao gót đã lấy ném Dương Tử, tôi đi chiếc kia khập khiễng bước trên đường. Đi được một lát, gót chân thực sự đau không chịu nổi, tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài ven đường, cởi giày ra rồi chầm chậm xoa gót chân.
Cứ xoa mãi, nước mắt thi nhau rơi xuống, rớt lên mắt cá chân, rồi càng lúc càng rơi nhiều hơn. Nước mắt đột ngột tuôn ra càng khiến tôi không cách nào kìm lại được.
Cuối cùng tôi co người lại trên ghế, ôm đầu gối khóc nghẹn.
Bên kia đường vang lên tiếng xe ô tô chạy qua, tôi vẫn giữ nguyên tư thế này, khóc đau đớn. Tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ở phía trước chậm lại, tôi đưa đôi mắt sưng húp của mình nhìn chiếc xe đang chậm rãi trờ tới kia, đó là một chiếc xe việt dã sang trọng, có lẽ chủ xe nhìn thấy tôi nửa đêm canh ba ngồi khóc bên đường thì thấy lạ, nhất thời tò mò nên tới xem thế nào thôi.
Tôi lùi mình tránh vào trong bóng câu dưới đèn đường.
Chiếc xe kia như gặp ma, tăng tốc bỏ đi.
Tôi lại tự ngồi khóc tới đã thì thôi.
Chẳng được bao lâu, nơi khóe mắt lại lóe lên một vệt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/6464/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.