Đêm khuya, tiếng thở dốc trong phòng vang lên không dứt.
Tần Mạch khẽ cắn lên tai Hà Tịch, lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc lỗ tai, một tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, lúc thì bóp nhẹ, lúc lại xoa nắn. Mà tay kia thì dán bên hông, nhấc eo cô nâng lên cao hơn…
Đột nhiên, Hà Tịch hoảng hốt hô lên một tiếng: “Tần Mạch! Chờ đã… chờ đã nào… dừng một lát!”.
Tần Mạch cười khẽ bên tai cô: “Cô Hà ơi, không dừng được đâu, cô kêu muộn rồi”.
“A! Không được không được!”. Hà Tịch liên tục kêu lên, “Đau eo đau eo! Chuột rút rồi…”.
Trong bóng tối, gân xanh nổi đầy trên trán Tần Mạch: “Em, thật không có tiền đồ gì!”.
“Em cũng có muốn đâu”. Hà Tịch khóc không ra nước mắt, “Mau xoa giúp em chút đi nào, đau chết đi được…”.
Tần Mạch đành thở dài lặng lẽ: “Nể tình tối nay còn sớm đấy”.
Hôm sau, sáng sớm.
Dịch Tình gửi tới một bức ảnh, là bức ảnh cô ta ôm một đứa bé cười rạng rỡ dưới tháp Eiffel ở Paris.
Phía sau bức ảnh còn ghi một dòng chữ: Eric, nắng ở Paris đang đẹp lắm, anh nên đưa người ta ra ngoài chơi đi.
Hà Tịch thấy dòng chữ này xong thản nhiên nhướn mày, thuận tay ném ảnh lên trên bàn, ghen tuông nói: “Tình nhân cũ của anh hẹn anh đi Paris nối lại duyên xưa kìa, tiếc là cô ta đã có một đứa con rồi”.
Tần Mạch tay cầm di động chẳng biết đang làm gì, thản nhiên nói một câu: “Ừ, hôm nào chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-bien/2715768/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.