Ánh sáng bên trong xe nhu hòa, An Nhiên không khỏi nhích lại gần chỗ Nam Tịch Tuyệt. "Đi chỗ nào?" Nam Tịch Tuyệt cứng rắn hỏi. Nam Tĩnh ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, "Hoathịnh." Ông hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hòa ái của bậc trưởng bối về phía An Nhiên, "Tiểu Nhiên còn chưa đến chỗ đó lần nào, vừa đúng đitheo xem một chút." Diện mạo của Nam Tịch Tuyệt khi lớn lên giống với Bùi Anh, khiến khuônmặt tuấn tú đẹp trai có chút tinh xảo, nhưng thần thái lại giống với Nam Tĩnh. An Nhiên nhìn Nam Tĩnh, giống như nhìn thấy được hình ảnh NamTịch Tuyệt khi lớn tuổi, mặt đỏ lên, "Cháu mới chỉ nghe cha cháu nóiqua. Nghe nói nơi đó phục vụ tắm tốt vô cùng." Hoa Thịnh là câu lạc bộ cao cấp nổi danh ở bang C, cũng là hội quán tụtập của các chùm buôn bán( thương nhân lớn). Loại “Đại Nhân Môn” này AnDiệc Bác luôn không cho phép An Nhiên bước vào quá sớm, cô cũng chỉ biết được một chút qua các tạp chí tuyên truyền giới thiệu. Nam Tĩnh gật đầu một cái, "Phục vụ tắm đích xác là Hoa Thịnh, đúng làmột đặc sắc lớn." Lời nói xoay chuyển, cũng là nhắm thẳng vào Nam TịchTuyệt, "Con vay ngân hàng để mua khu khai phá kia ?" "Dạ." Giọng nói của Nam Tịch Tuyệt nghe có chút khô khan, "Đại Hòa Sphần lớn muốn ở khai phá khu đất kia để xây dựng, sắp tới phí qua đường ở chỗ này được miễn, giá đất của các vùng lân cận ở đây nhất định sẽtăng." "Đủ tiền?" Ánh mắt Nam Tĩnh sắc bén, "Hợp đồng không tới tay mà dám xuống tay giành, quả nhiên là nghé con không sợ cọp." Trong giọng nói có ý vị châm chọc nồng đậm, sắc mặt Nam Tịch Tuyệt không thay đổi nhìn thẳng về phía trước. Nam Tĩnh ngậm một điếu thuốc, hỏi thăm An Nhiên: "Để ý sao?" An Nhiên không thích ông khi dễ Nam Tịch Tuyệt như vậy, liền nghiêm mặt: "Để ý." Ánh mắt Nam Tĩnh rơi vào trên cánh tay đang nắm chặt của bọn họ, cười lấy thuốc lá ra: "Nam tử, Tiểu Nhiên rất thương con đó." Đi tới Hoa Thịnh, An Nhiên nhìn thấy tổng giám đốc Thái trong miệng NamTĩnh mà kinh hãi, người này không phải mấy ngày trước được An Diệc Bácmời đến nhà dùng cơm hay sao? Nghe nói là hoa thương( thương nhân ngườihoa) nổi danh ở phía đông, người đàn ông đã gần 60 tuổi, tóc mai hai bên đã hoa râm, chỉ là tinh thần phấn chấn, một đôi mắt khôn khéo sắc bén. Tổng giám đốc Thái còn nhớ rõ An Nhiên, thân thiết cùng cô chào hỏi. AnNhiên lễ phép đáp lại, nhỏ giọng giải thích với Nam Tịch Tuyệt: "Ngườinày từng tới nhà em ăn cơm." Trong lòng Nam Tịch Tuyệt Tâm trầm xuống, căn bản biết Nam Tĩnh gọi anhtới là vì mục đích gì. Lần này tổng giám đốc Thái tới đây cũng vì muốntìm được đối tượng để hợp tác lâu dài ở chỗ này. Thị trường của An thịvà Nam thị chủ yếu tập trung ở phía tây và phía nam, hơn nữa thị trường năm nay lại gần như bão hòa, bọn họ cũng khẩn cấp cần hướng ra phíangoài để phát triển. Mà lực ảnh hưởng của tổng giám đốc Thái ở phía đông thì không thể bỏ qua. Trong khoảng thời gian này, anh luôn bận rồn cùng tổng giám đốc Thái bàn luận về vấn đề hợp đồng. Tổng giám đốc Thái nhìn trúng hai hạng mục độc quyền trong tay anh, không tiếc bỏ ra món tiền khổng lồ muốn mua, nhưng Nam Tịch Tuyệt không muốn buông tay, chỉ muốn cùng ông ta ký kết hợpđồng cùng chia nhau làm chung. Tổng giám đốc Thái rõ ràng không có ý định hợp tác cùng công ty nhỏ củaNam Tịch Tuyệt, cho nên vẫn cố kéo dài thời gian. Không nhanh chóng kýhợp đồng để đưa tiền đặt cọc, đến kỳ nếu không trả được tiền vay ngânhàng, Nam Tịch Tuyệt chỉ có thể bị buộc phải xin phá sản. Lúc này anhgiống như đang đánh cuộc, nếu có thể thuận lợi nhảy qua chỗ trống tiềnbạc này, Lăng Hiên cũng liền có tư cách tự tin gia nhập vào hàng ngũ tưbản. Một bữa cơm, Nam Tịch Tuyệt không tránh khỏi bực mình. Mấy năm nay khiNam Tĩnh đi công tác ở phía đông, từng đã giúp tổng giám đốc Thái mộtchuyện nhỏ, hai người cũng coi như có giao tình. Mà đối với Nam TịchTuyệt "Không biết phân biệt" , tổng giám đốc Thái vốn muốn cự tuyệt anh, bởi vì An thị bên kia cũng có loại hình kỹ thuật có cùng chức năng cònchờ ra tay, vả lại tập đoàn An thị rõ ràng đáng tin hơn so với công tynhỏ. Chỉ là sau khi Nam Tĩnh hẹn gặp ông, ông liền lập tức hiểu được,khó trách cảm giác người trẻ tuổi này có chút quen mắt. An Nhiên cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên ăn cơm. Tronglòng cũng không thể nào thoải mái được, cô không hiểu chuyện trên thương trường cho lắm, nhưng vẫn hiểu Nam Tịch Tuyệt đây là đang đoạt quyềnbuôn bán với nhà mình. Nhớ tới An Diệc Bác cũng sắp 50 tuổi mà mỗi ngàyvẫn còn phải bận rộn xoay quanh, cô lại không khỏi đau lòng cho chamình. Sau khi ăn cơm xong, tổng giám đốc Thái hài lòng đến câu lạc bộ hưởngthụ. Nam Tĩnh trầm mặc nói với Nam Tịch Tuyệt: "Cha là cha con, có thểgiúp con thì cha nhất định sẽ giúp. Cha biết rõ con có thể nhịn, nhưngđứng ở trên bả vai kẻ khác mới có thể nhìn được xa hơn. Bàn về tư chất,con còn kém một chút so với An Diệc Bác. Con thoát khỏi Nam thị, tự mình phấn đấu cả đời, so ra cũng chỉ có thể vượt được một chi nhánh của Anthị. Con có thể kiên nhẫn từ từ chịu đựng, nhưng cha không đợi được." Nam Tịch Tuyệt rốt cuộc cũng lộ ra bản chất của một chàng trai 20 trànđầy khí huyết, kiên cường nói: "Chuyện của con không cần cha quan tâm,con tự có chừng mực!" Nam Tĩnh chú ý tới An Nhiên mới từ phòng vệ sinh ra ngoài đang đi vềphía bên này, lạnh lẽo cảnh cáo Nam Tịch Tuyệt: "Con đúng mực chính làcùng con gái vị thành niên ở chung một chỗ? Con cho rằng An Diệc Báckhông biết con đang tính toán chuyện gì sao, hiện tại hắn không động đến con, một là cố kỵ cha, hai chính là vì con gái của hắn. Chỉ cần một cái tội danh dụ dỗ cũng đủ khiến con không ngóc đầu lên được rồi." An Nhiên nhìn hai cha con bọn họ vẫn đang nói chuyện, do dự nhìn xungquanh. Nam Tĩnh nặng nề vỗ xuống vai Nam Tịch Tuyệt , "Cha còn cóchuyện. Con tốt nhất nên suy nghĩ một chút." Sau khi Nam Tĩnh rời đi, An Nhiên tiến tới hỏi Nam Tịch Tuyệt: "Hai người cãi nhau?" Nam Tịch Tuyệt dùng sức ôm lấy cô: "Chúng ta đi thôi." An Nhiên gật đầu một cái, vừa đúng lúc cô cũng muốn về nhà. Cô đột nhiên rất muốn gặp An Diệc Bác, đã thật lâu không cùng ông hảo hảo nóichuyện. Cô còn nhớ rõ khi còn bé An Diệc Bác thường cầm đũa dính rượucho cô nếm, đợi khi cô bị cay mà mặt nhăn thành một nắm, ông sảng khoáimà cười to, mỗi lần ông đi công tác cũng đều mang quà về cho cô, saukhi cô ca hát giành giải thưởng ông cũng không chút nào tiếc rẻ mà tándương. . . . . . Hai người từ đại sảnh cửa bên đi ra ngoài, lại đụng phải một màn lúng túng. Một nam một nữ mượn bóng đêm che giấu đang hôn nhau. Cô gái vóc người mảnh khảnh, mặt mũi trẻ tuổi xinh đẹp; người đàn ôngẩn mình trong bóng tối. An Nhiên kinh ngạc nhìn bọn họ, bước chân nânglên liền bất động ở giữa không trung. Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên, hẳn là muốn che ánh mắt của cô lại. Mặc dùnhìn không rõ lắm, nhưng An Nhiên cũng nhận ra được, cô run run gọi:"Cha. . . . . . ?" Nam Tịch Tuyệt quả quyết cô ôm lên, vội vã rời đi. Cho đến khi bị nhétvào trong taxi, An Nhiên mới phát ra tiếng khóc thảm thiết, "Anh để choem đi xuống, em đi hỏi ông ấy một chút, tại sao lại như vậy?" Cô liềumạng muốn mở cửa xe. Tài xế taxi chần chờ thả chậm tốc độ, Nam Tịch Tuyệt tức giận nói: "Không cho ngừng!" Chiếc xe giống như mũi tên lao đi. An Nhiên giống như nổi cơn điên, đối với Nam Tịch Tuyệt đang ngăn cảnvừa đánh vừa đá, ánh mắt cô đỏ hồng ". . . . . . Em muốn giết ông tarồi!" Hai cánh tay Nam Tịch Tuyệt ôm cô thật chặt, "Em bình tĩnh một chút. Chuyện của bọn họ em không quản được." Đợi đến khi bị Nam Tịch Tuyệt ôm vào trong phòng đè lên trên giường củaanh, An Nhiên nhìn trần nhà, thở hổn hển thật lâu, rốt cuộc từ từ ngồidậy, co rút thành một cục vùi vào trong chăn, khóc lớn lên. Giống như thời gian trôi đi thì không thể quay lại, các bộ phận bị cắtđi thì vĩnh viễn cũng không thể tái sinh, loại thiếu sót này cũng giốngnhư những tổn thương kia, quả thật không có cách nào để bồi thường chữatrị. Cô khóc khàn cả giọng, cơ hồ muốn sặc khí. Nam Tịch Tuyệt cách một lớpchăn vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí. Thân thể dưới chăn gầy yếu mỏng manh run thành một đoàn, anh biết giờ phút này dù có nhiều từ ngữ an ủi đichăng nữa cũng chỉ vô lực, chỉ là ôm cô chặt một chút. An Diệc Bác là người lõi đời khôn khéo, sẵn có ánh mắt mưu lược, cũng có thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không thiếu hành vi hào hiệp nhu tình. Tuổicàng lớn, ngược lại càng thêm lắng đọng sức quyến rũ thành thục. Trongcái vòng này, thứ không thiếu nhất chính là những người đàn ông vừa cótiền lại vừa có dã tâm cùng những người phụ nữ quyến rũ. Không biếtnhững chuyện phong lưu này của ông ta, sợ chỉ có Nhập Hồng và An Nhiênlà không biết. Đợi đến khi An Nhiên dần dần bình tĩnh lại, Nam Tịch Tuyệt giũ mở cáichăn cô che đậy ra, "Cẩn thận buồn bực." Cô không lên tiếng, chỉ giươngmột đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, giọng nói khàn khàn: "Em muốn về nhà."Nước mắt tuôn ra, tích tụ ở trong hốc mắt nhẹ nhàng muốn đổ, "Em muốn mẹ em ly hôn với ông ta. . . . . . . ông ta không biết xấu hổ!" Nam Tịch Tuyệt giữ vai của cô, "Anh vừa mới gọi điện thoại cho dì Hồng,tối nay em ngủ lại chỗ này. Có chuyện gì ngày mai lại nói, được không?" An Nhiên nghiêng người sang đưa lưng về phía anh, thanh âm khàn khàn:"Khâu Thiếu Trạch đã sớm biết chuyện này, . . . . . . Cái lần kia cònhỏi em." Cô lấy ra giấy vệ sinh ở dưới gối, lau một chút nước mũi. Đôimắt sưng đau, cô vuốt vuốt, nháy nháy mắt, lại bắt đầu rơi nước mắt. Cúi đầu cắn một góc cái gối, nức nở. Lúc trước ôm cô lên giường còn chưa kịp cởi giày, trên giường đơn cùngchăn bị cô đá lên không ít dấu chân. Nam Tịch Tuyệt phủi hết bụi bẩntrên chăn và giường xong, liền kéo chân An Nhiên chuyển qua bên ngoàimép giường, giúp cô cởi giày. "Ngủ một giấc thật tốt, tất cả đều có anh." Anh cầm chân của cô, phátgiác lòng bàn chân của cô lạnh toát, bỏ đi đôi tất dài của cô, sờ quatất cả đều là mồ hôi ướt lạnh. An Nhiên từ từ ngồi dậy, ôm lấy anh, hai chân thuận thế quấn lên hônganh. Trong lòng cô trống trải, cả người không có cảm giác an toàn. cảmgiác sụp đổ đè ép cô đến không thở nổi. Cô nặng nề giắt trên người anh, kéo theo anh nằm xuống giường. Nam TịchTuyệt chống đỡ nằm phía trên thân thể cô, trấn an hôn lên cái trán đầymồ hôi của cô, còn chưa nói ra lời trấn an, lại nghe được tiếng chất vấn của cô: "Có anh ở đây, thì thế nào?" Hô hấp của Nam Tịch Tuyệt hơi chậm lại, không dám nhìn cô. Là do anhtham luyến mùi vị cùng cô dây dưa vui thích, nhưng ngay cả một câu camkết cũng không cho cô. Trong buổi tiệc sinh nhật ngày đó của Nam CungYến , anh nên tỏ rõ tâm ý của mình với cô, như vậy anh mới có thể để cô ở trong lòng mãi mãi che chở bảo vệ, trừ cô ra, chỉ sợ cuộc đời này anhcũng không gặp được người con gái nào khác nữa. Anh đọc được ở trong mắt cô một loại cảm giác thất vọng, anh ôm lấy mặtcô, giọng nói vội vàng: "Tiểu Nhiên, có em ở đây, anh tuyệt đối khôngđộng đến An thị!" Từ sau khi hiểu rõ được tình cảm của mình, anh vẫnluôn luôn mâu thuẫn, mà mấy ngày cùng cô xa cách đó, lại khiến anh nếmtrải cảm giác nhớ nhung đau khổ. Bến tàu của cô đã bị tàn phá không chịu nổi, anh nhất định sẽ cho cô một bến đỗ nghỉ ngơi ấm áp. An Nhiên kinh ngạc nhìn anh, hình như không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của anh. Nam Tịch Tuyệt dùng chóp mũi tựa sát vào chóp mũi của cô, hô hấp nóngrực, "Anh yêu em." Những lời này vừa ra khỏi miệng, hai tai của anh nóng ran, gương mặt tuấn tú đỏ ửng. Có lúc anh cũng cảm thấy mình điên rồi,cô mới bây lớn, nói không chừng còn không thể hiểu được tình yêu đíchthực. An Nhiên ngửa mặt lên một chút liền đụng phải môi anh, cô nhắm chặt mắt, dùng sức hôn anh, cánh môi run rẩy cắn nuốt nhiệt độ trên môi anh. NamTịch Tuyệt đè ép cô, hôn cô, dùng sức vuốt ve thân thể cô. Kéo khóa quần anh xuống, tay của cô tham tiến vào cầm lấy vật to lớnkia. Dưới động tác trên tay cô anh cũng không nhịn nổi nữa, bàn tay duỗi xuống phía dưới váy kéo quần lót của cô xuống, kéo xuống tới mắt cáchân, một tay nâng mông của cô lên nghênh hợp hướng về phía bụng dướicủa anh. Đợi đến khi chiếm giữ đi vào, Nam Tịch Tuyệt mới phát giác có điều không đúng, khô khốc khít khao, cô khiến anh quả thật không thể nhúc nhíchchút nào. Hiển nhiên người khổ sở hơn chính là An Nhiên, khóe mắt khôngngừng rơi lệ, đôi môi trắng bệch. Anh tức giận, rõ ràng không có cảm giác, lại giả vờ thành một bộ dáng nhiệt tình như vậy, cô đang làm gì thế? Anh muốn lui ra ngoài, hai tay An Nhiên giữ chặt lấy vai anh, kéo anhxuống. Bởi vì động tác nghiêng về phía trước của anh, khiến anh lại tiến vào càng sâu hơn. Môi An Nhiên dính vào bên lỗ tai anh, nói: "Cám ơnanh đã thương hại." Thân thể Nam Tịch Tuyệt cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt cô, "Em không tin anh?" An Nhiên quay đầu đi, né tránh ánh mắt của anh, nức nở nói: "Anh để choem tin tưởng thế nào đây?" Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh ghêtởm tối nay, cô giùng giằng chống người lên, dùng sức đẩy Nam Tịch Tuyệt ra, úp sấp bên giường nôn mửa liên tục. Cơ hồ nôn ra ngoài cả tim gan, An Nhiên siết thật chặt ga giường, đầu vô lực rũ xuống bên giường. Cô đột nhiên cảm thấy tất cả đều không có ýnghĩa. Cô cứ như vậy cùng Nam Tịch Tuyệt duy trì quan hệ mơ hồ này,không nhìn thấy được tương lai. Đột nhiên nhớ đến lời Khâu Thiếu Trạchđã từng nói, Nam Tịch Tuyệt từng có quan hệ với rất nhiều phụ nữ. . . . . . Anh làm tất cả với cô, hôn, vuốt ve, tiến vào, thân mật sít sao, anhvà những người phụ nữ khác cũng từng có như vậy sao? Nam Tịch Tuyệt lau vết bẩn trên cánh tay trắng nõn của cô, đem một chénnước đưa đến bên miệng cô, "Súc miệng." Anh dừng lại, còn nói: "Khôngmuốn cũng không cần phải miễn cưỡng mình, chịu khổ cũng chính là mình." An Nhiên nhất thời không cách nào chịu nổi sự đụng chạm của anh, hấtngược cốc nước trong tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng đụng tôi!" Anh trầm mặc nhìn cô một lát, nhặt quần áo rơi vãi trên đất đưa cho cô:"Mặc xong. Anh lập tức gọi Khâu Thiếu Trạch tới đón em về." Sau khi Khâu Thiếu Trạch chạy tới, An Nhiên đã mặc quần áo tử tế ngồi ởtrên ghế sofa trong phòng khách, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, bộ dánggiống như bị đả kích lớn. Hắn đi tới bên cạnh, đưa tay cho cô, "Đi thôi, đi về nhà." An Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi tay tái nhợt kia, không nhúc nhích. Côkhông biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Khâu Thiếu Trạch. Trước kiacô đơn giản cho rằng là do mẹ của Khâu Thiếu Trạch không biết liêm sỉquyến rũ An Diệc Bác, mới khiến An Diệc Bác làm ra chuyện có lỗi với gia đình. Mặc dù An Diệc Bác cũng có lỗi, nhưng mẹ của hắn mới là đầu sỏgây nên. Nhưng An Diệc Bác ngoại tình không chỉ một lần, vậy thì là lỗi của ai? Khâu Thiếu Trạch yên lặng đứng hồi lâu , cởi áo khoác tây trang màutrắng trên người mình xuống, đắp lên người cô, cúi người, một tay ôm hông một tay vòng ra sau đầu gối cô, đem cô bế ngang lên. Nam Tịch Tuyệt mở cửa hộ anh em họ. An Nhiên vùi mặt vào trong ngực Khâu Thiếu Trạch không ngẩng đầu lên. Về đến nhà, An Diệc Bác và Nhập Hồng đều ở đây. Thấy bộ dạng đó của congái, Nhập Hồng lo lắng hỏi Khâu Thiếu Trạch: "Nhiên Nhiên thế nào?" Khâu Thiếu Trạch nhún nhún vai, đem An Nhiên đặt lên trên ghế salon, "Ai biết." Nhập Hồng bị thái độ đó của Khâu Thiếu Trạch chọc giận, "Mày đừng tưởngrằng tao sẽ tha thứ cho mày. Mày dám làm tổn thương Nhiên Nhiên,tao...!" "Mẹ,' An Nhiên kéo tay Nhập Hồng, "Không liên quan đến anh ta." Cô nhìnsắc mặt An Diệc Bác không thay đổi đứng bên cạnh, giọng căm hận nói, "Là con cùng anh Nam cãi nhau." "Thật?" Nhập Hồng sờ sờ mái tóc rối bời của An Nhiên, "Nam tử thiệt là,lớn như vậy cũng không biết nhường nhịn con. Thế nào đang êm đẹp lại cãi nhau, lúc trước Nam tử còn gọi điện thoại cho mẹ nói để con ở lại nhànó chơi đấy." An Nhiên cúi đầu xoa mắt một chút: "Không có việc gì, chính là cãi nhaumấy câu." Cô tựa sát vào trong ngực Nhập Hồng, "Mẹ, bây giờ con muốn ngủ cùng mẹ." "À?" Nhập Hồng cười: "Lớn như vậy còn giống như trẻ con." Nói xong nhìnAn Diệc Bác như muốn hỏi ý kiến của ông một chút. Ông đi công tác haingày nay, tối nay mới chạy về, nếu bà đi cùng con gái, không biết ông có ý kiến hay không? An Diệc Bác ngược lại gật đầu đồng ý: "Em ngủ cùng An Nhiên đi." An Nhiên chạy lên lầu ba giúp giúp Nhập Hồng lấy chăn, thời điểm lúc côchạy lên chuyến thứ hai, An Diệc Bác cũng lên lầu ba, liền gọi cô lại. An Nhiên đang ôm gối đầu của Nhập Hồng, không nhịn được nhìn ông, một cái chân đeo dép cọ tới cọ lui trên thảm trải sàn nhà. An Diệc Bác bám vào lan can cầu thang, cúi đầu nhìn Nhập Hồng đang bậnrộn trải ga giường trong phòng ngủ An Nhiên, nói: "Tiểu Nhiên, ba xinlỗi con." An Nhiên trách móc nói: "Cha ở đây xin lỗi con, người cha phải xin lỗi là mẹ mới đúng!" An Diệc Bác á khẩu không trả lời được. An Nhiên oán hận nhìn ông: "Những năm này mẹ vẫn giúp đỡ cha xử lý Anthị, liền bị cha đối xử như vậy. Con thấy mẹ không đáng giá! Cha vộivàng dọn ra khỏi nhà này, chúng con không lạ gì cha! Đúng rồi, thuậntiện mang theo con trai bảo bối của cha đi!" An Diệc Bác bị cô nói vô cùng khó chịu. An Nhiên là con gái bảo bốitrong lòng ông, cứ như vậy bị cô nói không chừa cho chút mặt mũi nào,ông mặt ngoài mặt trong cũng không nhịn được. An Nhiên vội vã chạy xuống lầu, liếc nhìn An Diệc Bác còn đang đứng ởcửa cầu thang lầu ba, hướng về phía ông nặng nề đóng cửa phòng ngủ lại:"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi, con tới dọn dẹp." Nhập Hồng đem An Nhiên nhào vào trên giường kéo ra, đẩy cô vào phòngtắm: "Đi đi, một thân mùi mồ hôi bẩn, nhanh đi tắm một cái." "Nơi nào thối." An Nhiên dắt cổ áo của mình hít hà, mùi mồ hôi khôngnặng, có mùi thuốc lá. Là từ trên người Nam Tịch Tuyệt cọ tới đi. Cô ômdạ dày, hiện tại tất cả đàn ông cũng làm cho cô thấy ghê tởm! Ban đêm lúc ngủ, An Nhiên chui vào trong lòng Nhập Hồng, lay bà làmnũng, ở trong lòng bà xoay lộn. Nhập Hồng đỡ đầu của cô, "Còn muốn búsữa hay sao? Mau ngủ." An Nhiên gối đầu lên một cánh tay của mình, nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ, mẹ nghĩ như thế nào với cha?" "....Còn có thể nghĩ như thế nào, cứ như vậy chứ sao" "Mẹ, mẹ có nghĩ tới ly hôn với cha hay không? Ba có lỗi mẹ." Nhập Hồng bất đắc dĩ cười cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên:"Mấy chục năm vợ chồng.....Có lúc nghĩ đến chuyện của Khâu Thiếu Trạch,mẹ thật sự hận ông ấy. Chỉ là, mẹ gả cho ông ấy tận năm thứ tám mới sinh được con, khi đó Nam Tử đã lên tiểu học rồi. Có lúc cũng cảm thấy là do mẹ nợ ông ấy....Ông ấy mặc dù có lỗi, nhưng dù sao cũng là cha con, vềsau nên làm như thế nào thì làm như vậy, cũng không cần động một chút là chọc giận ông ấy. Hai năm nay thân thể ông ấy cũng không còn được nhưtrước....Đoạn thời gian trước chúng ta còn nói, chờ khi con trưởngthành, liền đem An thị để lại cho con, hai chúng ta sẽ đi du lịch khắpthế giới, ôm đồm hơn nửa đời người, cũng nên đến lúc nhẹ nhõm hưởngthụ." Sờ tới khuôn mặt ướt nhẹp của An Nhiên, Nhập Hồng cười nhìn cô, "Khóc cái gì chứ? Khó khăn hơn nữa cũng đều đã qua rồi." An Nhiên đem nước mắt nước mũi cọ vào trong ngực Nhập Hồng, "Mẹ con thương mẹ." Nhập Hồng vui mừng vỗ vỗ đầu của cô: "Mẹ cũng đã lớn tuổi như vậy, không có chuyện gì được. Ngược lại là con, cũng đừng quá để tâm tới Nam tử,đối với đàn ông quá tốt, hắn liền không biết quý trọng." "......Vâng...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]