Nhìn thấy Nam Cung Yến đột nhiên biến mất, An Nhiên vội vàng chạy tới, ai ngờ chạy chưa đượchai bước đã hụt chân, thật may là có người giữ lại ở phía sau. Có ánhđèn chiếu tới, An Nhiên liếc nhìn dưới chân, không khỏi sợ hết hồn, độtnhiên xuất hiện một cái cống ở chỗ bị cỏ dại che khuất.
"Em muốn chết phải không!" Giọng nói tức giận đùng đùng của Nam Tịch Tuyệt.
An Nhiên quay đầu lại, mới phát hiện Nam Cung Quân Như xách theo đèn binđi tới, lo lắng gọi Nam Cung Yến " Yến tử, cậu ở chỗ nào" Sau khi gọimấy tiếng, giọng nói yếu ớt của Nam Cung Yến truyền từ dưới công lên: "Anh, thật là đau"
Nam Cung Yến lăn xuống, may mà nước đọng trongkhe không sâu, nhưng lại không may bị bụi gai cào rách chân, vết thươngvừa sâu lại rất lớn, dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt của cô ấy trắngbệch.
Nam Cung Yến bị Nam Cung Quân Như ôm thẳng về phòng, mấy người khác vẻ mặt cũng nghiêm túc đi tới đây.
Nam Cung Quân Như cẩn thận nâng làn váy dính đầy bùn đất của Nam Cung Yếnlên, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, từ đùi phải đến sau đầugối bị thương trầy da sứt thịt, còn ít gai đâm vào trong thịt, máu đỏtươi ào ạt chảy ra.
An Nhiên muốn tới gần phía trước, lại bị NamTịch Tuyệt đẩy ra ngoài, "Chớ thêm phiền." An Nhiên nghẹn ngào hỏi: "Yến tử không sao chứ?"
Lúc trước phát hiện hai người bọn họ mộttrước một sau chạy sâu vào trong rừng rậm, Nam Tịch Tuyệt vội vã sắp xếp Khâu Thiếu Trạch quản lý chuyện bên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/94624/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.