Xe chầm chậm dừng ởcửa chính của tiểu khu, bác bảo vệ họ Vương thò đầu ra ngoài của sổ trạm gác, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chiếc xe sang trọng nhưng không có giấy tờ đang đi tới.
"Dừng ở đây thôi." An Nhiên tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra.
"An An." Tô Nam vươn tay giữ chặt bả vai cô, cánh tay còn lại trợt xuốngnắm chặt lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn kim cương phát raánh sáng tên tay cô. Anh đột nhiên nghiêng người qua ôm cô vào trongngực, gục đầu vào cổ cô, một trận đau nhói truyền đến, anh tham lam hônlên chỗ da thịt mềm mại của cô.
"Tô Nam, anh đừng như vậy!"
Tô Nam buông cô ra, trong mắt hiện lên một tia chật vật. Anh không nói gìnữa, chỉ là ngăn An Nhiên rút chiếc nhẫn ở trên ngón tay ra, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: "Giữ nó lại được không, coi như là một chút kỉniệm đối với anh."
Đôi mắt Tô Nam sau cặp kính trước sau đều luôn tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, trong quá khứ điều đó khiến cho AnNhiên cảm thấy an lòng. Mặc dù, khi ở bên cạnh anh, không có thứ tìnhcảm mãnh liệt như lửa, nhưng cô lại được hưởng thụ bầu không khí dịudàng mà anh đem đến. Nhưng hôm nay. . . . . .
An Nhiên lắc đầumột cái, cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đã muộn rồi. Điều duynhất mà cô hối hận chính là, ban đầu đã đồng ý lời cầu hôn của Tô Nam.Cuộc hôn nhân này kéo dài không quá nửa năm giằng co trong sóng gió, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/94617/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.