An Nhiên súc miệng xong, soi gương nhìn chung quanh, lại sờ sờ tóc, cảm giác tóc hơi ẩm ướt, dính nhơm nhớp. Cô mở cửa thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Em đi tắm, anh không được để cho người khác đi vào đâu đấy."
Nam Tịch Tuyệt cười một cách đê tiện, gật đầu một cái.
Sau khi tắm xong, An Nhiên mặc bộ quần áo ngủ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra.
Nam Tịch Tuyệt nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ kiểu dáng bảo thủ màu hồng có in hình thỏ trắng trên người cô, vừa cảm thấy đáng yêu, lại cũng vừa cảm thấy đáng tiếc.
An Nhiên thả tóc vẫn còn đang ướt trong khăn tắm xuống, nhìn hai bên một chút, kéo cái ghế ở bên cạnh cửa sổ lại, ngồi ở bên giường, lại dùng khăn tắm bọc tóc lại, vặn vặn bọc tóc giống như vặn bánh quai chèo.
"Lại gần đây, anh lau giúp em."
An Nhiên nhìn Nam Tịch Tuyệt một chút, "Thôi, anh mau ngủ đi, trước mắt chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được rồi.."
Nam Tịch Tuyệt yếu ớt nhìn cô.
Sau khi An Nhiên đã sấy khô tóc, liền đi tới tắt đèn trong phòng bệnh, chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, vén chăn mà Lâm Lâm đang đắp lên rồi nằm xuống. An Lâm Lâm mở mắt nhìn thấy cô, mềm mại gọi một tiếng "Mẹ" ."Lâm Lâm ngoan." An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.
Có mẹ ở bên cạnh, An Lâm Lâm rất nhanh lại ngủ thiếp đi. An Nhiên nằm xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đang định nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128631/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.