Mềm mại hương thơm.
Nam Tịch Tuyệt tỉnh liền thưởng thức được xúc cảm tuyệt vời trong miệng.
Một con cánh tay còn có tri giác, anh nâng lên, vuốt ve hôn lên người phụ nữ nằm ở bên cạnh mình. Nước mắt của cô từ từ rơi xuống trên mặt anh, động tác Nam Tịch Tuyệt càng thêm êm ái. Cô lại khóc nữa, từ nhỏ, ở trước mặt anh, mấy câu nói không hợp, trong cặp mắt sẽ nhanh chóng sũng nước, bao ở trong hốc mắt muốn rơi không hết , làm tim anh đau.
An Nhiên kết thúc nụ hôn này, ngồi dậy, đem cánh tay lộ ở bên ngoài của Nam Tịch Tuyệt nhét về trong chăn ấm áp, nhỏ giọng nói: "Anh đã tỉnh?"
Nam Tịch Tuyệt lại duỗi tay ra ngoài, nắm chặt cô, cười nói: "Tha thứ cho anh, được không?" Tay của cô lạnh lẽo, nắm ở trong tay cảm thấy tất cả đều là xương, không có một chút cảm xúc.
An Nhiên nhìn anh, lửa giận trong lòng một chút cháy lên, "Nghĩ hay quá nhỉ!"
Nam Tịch Tuyệt ngẩn ra, không hiểu nhìn cô, vội vàng muốn ngồi dậy. Nhưng vết thương trên người anh cũng không phải là giả, động đến gân cốt đau để cho anh nhe răng nhếch miệng lại nằm trở về.
An Nhiên hất tay của anh ra, đôi tay ôm ngực, cúi đầu lên mặt nhìn anh giãy giụa, vừa muốn khóc vừa muốn cười, âm thanh cô cứng rắn nói: "Nam Tịch Tuyệt, anh hiểu được em sao? Có biết em nghĩ cái gì không? Em chưa bao giờ gặp qua cái người đàn ông nào vô dụng, lúc nào nói yêu em, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128626/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.