Ngày Quốc tế Laođộng, Tần Tiểu Mạn hẹn An Nhiên cùng đi dạo phố. Sáng sớm trước khi racửa, Tần Tiểu Mạn cơ hồ đem tủ quần áo của mình lật ngược từ đáy lên đến tận trời, lựa chọn cái này, xách cái kia, cuối cùng ngồi trong đốngquần áo ngẩn người "Ai, không có quần áo để mặc."
Ngô Mạch quyếtđịnh thưởng cho mình một ngày tự do để ngủ lại bị cô đánh thức từ sớm,tức giận vén rèm lên trợn mắt nhìn Tần Tiểu Mạn một cái: "Quần áo củacậu không ít, để cả người trần truồng đi đi, khẳng định khả năng nổitiếng đặc biệt cao."
Tần Tiểu Mạn chỉ trích cô: "Tiểu Mạch cậu có bạn trai, da mặt càng ngày càng dầy rồi."
Ngô Mạch dùng tiếng địa phương lầm bầm một hồi, lại rụt trở về ngủ.
Lương Chi Vi nắm chặt thời gian, hỏa tốc mặc quần áo tử tế chạy vội ra ngoài, hôm nay cô muốn đi lôi kéo nhà tài trợ, đã đi ra ngoài thật lâu mà vẫncòn có thể nghe được tiếng gào thét oán giận của cô ấy.
An Nhiên chầm chập leo xuống giường, sau khi rửa mặt liền ngồi trước bàn của mình vẽ loạn.
"Chờ một chút!" Tần Tiểu Mạn từ trong tủ quần áo bò ra ngoài, ngồi bên cạnhvuốt ve mặt của An Nhiên, một bộ dáng say mê nhìn chằm chằm cô "An An,tớ thích nhất dáng vẻ lúc cậu không trang điểm." Cô nắn mặt của AnNhiên, trơn mịn trắng nõn, làm sao làn da có thể tốt như vậy!
Từcái ngày trong lúc vô tình nhìn thấy tấm hình trong thẻ học sinh của AnNhiên, khi đó tóc cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128606/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.