An Nhiên không lên tiếng, rất cẩn thận đưa tay phải của mình cọ xát lêntấm thảm, lau đi mồ hôi lạnh trên tay, cũng cố gắng xóa đi hơi thở củangười đàn ông đã chạm phải. Cô cúi thấp đầu làm xong tất cả, dựng cả tay chân chống thân thể lên để bò dậy.
Bởi vì đứng dậy mà động tác có nghiêng về phía trước một chút, một cáichớp mắt kia cô cơ hồ là kề sát đến trong ngực anh, ngửi được mùi thuốclá trên người anh, còn có mùi thơm của xà bông tắm.
Cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cô có thể nhìn thấy tay phải anh đang kẹp tàn thuốc lá, cổ áo sơ mi trắng của anh rộng mở, hai ống quầnbị kéo đến cẳng chân, thậm chí, cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú củaanh đang ngồi ở chỗ tối nhìn cô. . . . . .
An Nhiên trở về chỗ mà mình ngồi lúc trước, lục lọi lần tìm được túixách mà mình vứt qua một bên, đeo lên trên vai, chuẩn bị rời đi. Đi vềhướng cửa được vài bước, cô lại dừng bước, cô có thể đi được nơi nàochứ? Trở lại cái nhà trống rỗng đó? Cô không khỏi vuốt ve chiếc nhẫntrên tay trái, hôm nay, ngay cả người để cô có thể gây gổ cũng không có. Cảm giác cô độc nảy sinh từ tận đáy lòng, từng chút một lan tràn vâyquanh cắn nuốt cô.
Cô nghe được anh thật thấp thở dài một cái "Quá muộn rồi, lên trên lầu ngủ đi."
An Nhiên xoay người, đem túi trên vai dùng sức đập tới hướng của anh!Trong túi xách của cô cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128602/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.