Hai người hôn rất tậptrung, dần dần cũng có chút kích động. Thời điểm An Nhiên dựa vào NamTịch Tuyệt chỉ hận không thể hóa thành một vũng nước xuân trên ngườianh, lúc này bị anh xoa nhẹ hai ngực, liền bắt đầu rầm rì nhỏ giọng thởgấp.
Sự nhiệt tình của cô hòa cùng với sự nhạy cảm, mỗi lần đềukhiến Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc, lại càng có thể làm anh nâng **. Anhkhông muốn nhưng vẫn phải tách cô ra, "Ngày mai anh lại tới tìm em."
An Nhiên dùng một ngón tay xuyên qua khuy áo khoác trên người anh, ôm lấyanh không chịu buông tay, giọng nói mềm mại: "Bác Nam ở trong xe chờ anh sao?"
Từ nơi này nhìn ra phía cổng bệnh viện, có thể nhìn thấyNam Tĩnh thành thục mở cánh cửa đằng sau chiếc xe màu xám bạc. An Nhiêncũng biết tối nay không phải là thời điểm ân ái, chỉ là quà tặng của Nam Tịch Tuyệt khiến cô rất vui vẻ, cô thật sự không muốn rời khỏi vòng ômcủa anh.
Nam Tịch Tuyệt chỉnh lại cổ áo cho cô, giúp cô che kínmột chút, mỉm cười gảy cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh của cô, "Vâng, ông ấytối nay đi tham gia lễ trao giải."
An Nhiên chu môi, "Đừng gảy,mũi tẹt sẽ xấu!" Đôi mắt cô lóe lên ánh sáng sùng bái, "Bác Nam khẳngđịnh cao hứng vô cùng đi, thành tựu lớn như vậy!"
Nam Tịch Tuyệtgật đầu một cái, "Ông ấy nói anh là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ấy." Anh cười đến vui vẻ, hiếm khi lại hiện ra chút tính trẻ con, rơi vàotrong mắt An Nhiên, làm lòng cô bùm bùm nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128597/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.